Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2402: Vạn đạo về Phàm

Bên trong dãy núi, con mãng xà khổng lồ màu đen sợ run, con vượn màu đen khổng lồ chôn đầu ở trong rễ cây… Toàn bộ cấm thú đều đang sợ hãi.
Không chỉ có dãy núi Hàn Thước.
Toàn bộ châu Khai Nguyên đều có cảm giác.
“Dãy núi Hàn Thước xuất hiện cái gì?”
“Không… Loại khí tức này, lẽ nào đại hoạ hắc ám đã tới rồi sao?”
“Tất cả mọi thứ trong trời đất đều muốn huỷ diệt, không người nào có thể ngăn cản được.”
Tất cả mọi người đều run rẩy.
Bên trên bầu trời của thành Lôi Đế, đôi mắt màu xanh nhạt kia bỗng nhiên trực tiếp biến mất.
“Bông hoa hắc ám nở ra… Kiếp hoạ sắp giáng lâm sao?”
Vốn dĩ Lôi Đạo Niết Bàn đã mở ra cửa lớn, lúc này lại ầm ầm đóng lại.
Lôi Đình biến mất.

Dãy núi Hàn Thước, bên trong sơn cốc khởi nguyên.
Độc Cô Ngọc Thanh nhìn bông hoa màu đen yêu dị kia, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Đôi mắt ở đầu nguồn… Hắn ta dám xuất hiện sao…”
Hắn nói nhỏ.
“Vân Khê cô nương đã từng nói, đôi mắt ở đầu nguồn cũng đang sợ sư phụ, tuyệt đối không dám xuất hiện ở trước mặt sư phụ…”
Chỉ cần Lý Phàm không xuất hiện, đôi mắt ở đầu nguồn vĩnh viễn kiêng kỵ.
Hôm nay đôi mắt này lại có thể xuất hiện, chẳng lẽ bên phía đầu nguồn đã có sự nắm chắc, lúc này sư phụ không có cách nào ra tay được nữa rồi?
Hắn không biết rõ, nhưng bây giờ đôi mắt ở đầu nguồn đã xuất hiện, như vậy… Chỉ có thể liều chết tử chiến.
“Nhất Kiếm Áp Thiên Nam!”
Độc Cô Ngọc Thanh rống lên, lần thứ hai nhấc lên bút Hoàng Thiên, viết ra năm chữ to.
Năm chữ to xuất hiện một lần nữa, thế nhưng đôi mắt ở đầu nguồn cũng chỉ hé mở.
Trong nháy mắt, khí cơ màu đen mênh mông tràn ngập thiên địa.
Năm chữ to do Độc Cô Ngọc Thanh viết ra lại có thể trở nên ảm đạm, năm chữ to bị khí cơ màu đen áp chế.
Giờ khắc này, tay của Độc Cô Ngọc Thanh run rẩy, hắn cảm giác được rõ ràng cả người của mình… Đều bị con mắt kia tập trung nhìn vào, không có sức lực để làm ra bất kỳ một động tác nào.
Cho dù có bút Hoàng Thiên ở trong tay nhưng không có cách nào sử dụng được.
Cho dù nắm giữ kiếm đạo vô thượng nhưng khó có thể ra tay.
Hắn tỉnh táo không gì sánh được nhưng hoàn toàn bị áp chế.
Loại cảm giác này, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được trong cuộc đời này.
Mà lực lượng của con mắt bí mật kia không trực tiếp giết chết hắn, bên trong bông hoa màu đen yêu dị, một luồng khói đen lại xuất hiện một lần nữa.
“Ta trở về…”
Đây là đám khói đen lúc nãy.
Hắn ta bị Độc Cô Ngọc Thanh chém chết, biến thành sương mù xám, vốn dĩ đã mất đi rồi.
Nhưng hiện tại con mắt màu đen kia đã thay đổi sương mù xám, một lần nữa biến thành khói đen, cho nên hắn ta tái hiện rồi.
“Chiếc đèn này… Không một ai có thể châm, không một ai có thể mang đi được.”
Đám khói đen này hoá thành hình người đi thẳng về phía Phạm Dao Dao, Phạm Phách Minh, bàn tay khổng lồ đang tìm kiếm.
Hắn ta muốn cướp đoạt Thanh Đồng Cổ Đăng kia.
Nhưng vào giờ khắc này.
“Rầm!”
Một ánh kiếm màu đen kinh khủng bỗng nhiên bộc phát ra từ trên người của Lâm Nhất Hạo.
Trực tiếp chém ở bên trên bàn tay này.
Bàn tay to bị chém chết, kiếm ý bắn khắp nơi.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Thập Tam… Ngươi dám ra tay với ta?”
Khói đen kinh sợ.
Chỉ thấy lúc này Lâm Nhất Hạo ngây ra như phỗng, mà Đạo Cảnh Địa của hắn ta tự chủ hiện lên, ở bên trong Đạo Cảnh Địa có một Kiếm Tiên hư thối nâng kiếm mà đến.
Vải liệm ở trên người của Kiếm Tiên kia đã mở ra, ở trên thân thể hư thối của nàng ta có rất nhiều xương cốt cùng với một loại khí thế chưa từng có trước nay.
“Không đúng… Lực lượng của vải liệm mất hiệu lực… Làm sao ngươi làm được?”
Khói đen sợ hãi.
Thập Tam đã hoá thành Hủ Nô, hôm nay lại xuất hiện thần trí.
“Khi còn sống đã từng chiến đấu với hắc ám, chết cũng sẽ chiến đấu với hắc ám…”
Kiếm Tiên hư thối nói nhỏ, nàng ta nhìn về phía con mắt bí mật ở trên bầu trời nói:
“Ta nguyện vĩnh viễn mất đi, ta nguyện không vào luân hồi, ta nguyện trở thành tàn hồn tàn niệm, dùng hết tất cả những nhân quả có liên quan đến ta ở trong thế gian này làm củi đốt… Chỉ cầu một kiếm này có thể khai thiên.”
Giọng nói của nàng ta vang lên, thân thể run rẩy, thịt thối không ngừng rơi xuống dưới, xương trắng đứt gãy, nước vàng chảy xuống, nàng ta dốc hết toàn bộ lực lượng, sau đó điên cuồng chém ra một kiếm.
Nàng mong muốn một kiếm này có thể đổi lấy một chút hy vọng sống cho Độc Cô Ngọc Thanh.
Nhưng bông hoa màu đen yêu dị kia, con mắt bí mật kinh khủng kia căn bản không thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái.
Chỉ có đám khói đen vừa mới hoá thành thiên la địa võng màu đen trấn áp xuống, trấn áp toàn bộ một kiếm này.
Cho dù Kiếm Tiên hư thối dốc hết toàn bộ lực lượng… Nhưng vẫn không có cách nào thay đổi được điều gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận