Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2221: Năm mới đến rồi

Độ lão cũng chết lặng, trong mũi trong miệng của lão ta tràn đầy máu, đầu óc ong ong, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Những trưởng lão khác cũng nhìn mà ngây người.
Không bao lâu Độ lão đã hoàn toàn bị tát đến mức choáng váng rồi.
Mà Cấm Chủ lại xoay người nhìn về phía Ngao Vô Song nói:
“Tên ác tặc nhà ngươi lại dám hại ta… Ta muốn giết ngươi.”
Sau đó hai chân của hắn ta lại quỳ xuống.
Hai tay điên cuồng vả miệng của chính mình.
Mà lúc này Ngao Vô Song lại thở dài một tiếng nói:
“Ta nói không diễn, ngả bài… Ta chính là nội ứng, ai muốn giết ta?”
Hắn ta liếc mắt nhìn xung quanh.
Lúc này một đám trưởng lão Huy Hạ nhìn về phía hắn ta đều đã lạnh run, sợ hãi đến cực điểm.
Võ Hoang Giới, sơn thôn nhỏ.
Giao thừa đến rồi, sơn thôn nhỏ trở nên náo nhiệt lạ thường.
“Năm mới đến rồi.”
Trong thôn một đám con nít chơi trò đuổi bắt, cầm những món đồ chơi do người lớn làm rồi nhảy về phía trước, trên mặt tràn đầy nụ cười hồn nhiên.
Đối với những đứa trẻ ở trong thôn mà nói, năm mới vĩnh viễn là một trong số những dịp đáng mong chờ nhất, ngày hôm nay có thể mặc quần áo mới, ăn những loại thức ăn ngon, không cần phải làm việc nhà nông, có thể được sảng khoái chơi vài ngày.
Từ sáng sớm, người ở trong thôn đã dậy hết, quét tước nhà cửa, dọn dẹp đình viện không dính một hạt bụi, trăng đèn lồng, câu đối, bầu không khí năm mới cực kỳ sôi động.
Từng nhà đều tất bật sửa soạn mâm cơm tất niên phong phú, giết gà, làm thịt ngỗng, khói bếp lượn lờ, tiếng pháo nổ thường xuyên vang lên.
“Tiểu Lý.”
Lý Phàm dẫn theo các đệ tử quay trở về thôn, đúng lúc gặp được Nhị đại gia, ông đang cầm một nắm lá ngải cứu đi tới, trên mặt tràn đầy sự ngoài ý muốn nói:
“Ồ, các ngươi lại săn được nhiều con mồi như vậy ở chỗ nào?”
Lý Phàm mỉm cười nói:
“Nhị đại gia, là do mấy người Đại Đức mang về từ bên ngoài, mau gọi những người ở trong thôn tới đây, buổi tối toàn thôn chúng ta cùng nhau ăn mâm cơm tất niên đi.”
Nhị đại gia cũng vui vẻ nói:
“Tốt tốt, ta sẽ đi thông báo cho tất cả mọi người, như vậy mới náo nhiệt, buổi tối Nhị đại gia ta sẽ trổ tài năng nấu nướng cho các ngươi và mọi người cùng ăn.”
Nghe vậy hai mắt của mấy người Ngô Đại Đức đều phát sáng, Nhị đại gia còn có thể nấu ăn sao?
“Đúng rồi.”
Lúc này Nhị đại gia nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Khiêu Đại Thần đã từng nói, ngày giao thừa cần tắm rửa, năm sau sẽ không bị ném hồn… Ngươi cầm ít ngải cứu này, nhớ khi trở về phải tắm rửa đấy.”
Ông đưa lá ngải cứu ở trong tay cho Lý Phàm.
Nghe vậy Lý Phàm không khỏi nở nụ cười, Nhị đại gia vẫn luôn phong kiến mê tín quá nghiêm trọng.
Tuy nhiên nhập gia tuỳ tục, mặc dù hắn cũng không để ý, thế nhưng cũng không muốn khiến cho Nhị đại gia lo lắng, hơn nữa năm mới đã đến, tắm rửa một chút để chào mừng năm mới cũng là chuyện nên làm.
Lúc này hắn đồng ý nói:
“Tốt, trở về chúng ta sẽ tắm rửa.”
Lúc này Nhị đại gia mới hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía ba người Mộ Dung Uyển Từ, nói: “Ba người này là?”
“Bệnh nhân tâm thần mà mấy người Tử Lăng mang đến từ bên ngoài vào.”
Nghe vậy sắc mặt của Nhị đại gia càng ngưng trọng hơn nói:
“Bọn họ cũng đều phải tắm, lúc nào quay trở về ta sẽ lấy cho Tiểu Bắc một ít lá ngải cứu, bệnh nhân tâm thần ở bên kia cũng đều phải sạch sẽ.”
Lý Phàm mỉm cười.
Mà ở phía sau hắn, lúc này ba người Mộ Dung Uyển Từ, Tiên Đốc Tịnh, Trần Đông cũng đều phi thường khiếp sợ.
Ở trong thôn này, ngoại trừ vị Lý tiền bối không thể tưởng tượng này thì dân ở trong thôn… Cũng vô cùng kinh khủng.
Bọn họ cũng không thể nhìn thấu được khí tức của vị lão giả này, thế nhưng tuyệt đối ở bên trên Cấm Kỵ.
Thôn này… Tất cả đều là đại lão.
“Lá ngải cứu này… Loại thần vật như thế này, chúng ta cũng có thể dùng để tắm?”
Mà lúc này Trần Đông lại nhìn lá ngải cứu kia, hai mắt trợn tròn.
Khí tức mà lá ngải cứu này phát ra… Phi thường kinh khủng, có lẽ ẩn chứa một loại đạo tắc hoặc bổn nguyên cấm kỵ kỳ lạ nào đó.
Chưa từng nhìn thấy loại đồ vật này ở bên trong biển sương mù xám, nếu như thả ra thế giới bên ngoài tuyệt đối sẽ khiến cho thiên hạ phải chấn động.
Nhưng vừa rồi vị lão đại cấm kỵ này đã nói mấy người bọn họ cũng có thể sử dụng loại thần thảo này để tắm rửa sao?
Bệnh nhân tâm thần này… Cũng rất có giá trị đó!
Nhị đại gia đi thông báo cho tất cả mọi người ở trong thôn, Lý Phàm để cho Ngô Đại Đức và Lục Nhượng chở tất cả con mồi đến bãi đất trống ở trong thôn, sau đó dẫn theo các đệ tử khác đi về tiểu viện trước.
“Chủ nhân, đã nấu xong nước nóng rồi.”
Cung Nhã lên tiếng, lúc gần đi, nàng cũng đã đun sẵn nước nóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận