Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2442: Có thể dám sánh vai cùng với sư phụ ta? 2

Bọn hắn gần như phát điên rồi, hiện tại có người chuyên hầu hạ bọn hắn, dùng các loại trân bảo để nhanh chóng gia tăng cảnh giới của bọn hắn.
Duy chỉ có một người đàn ông trung niên tự mình ăn, ăn được nhiệt nhiều.
Đương nhiên đó chính là Ngao Vô Song.
Hôm nay hắn ta đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, không còn đen như trước, bên người có khoảng chừng mười mấy nha hoàn, nô tỳ hầu hạ, quả thực giống như một đại thiếu gia vậy.
Bởi vì hắn chính là Thiên Mệnh Đạo Tử hoàn mỹ nhất.
“Đừng ăn, chuẩn bị tiến vào Niết Bàn.”
Lúc này Lôi Đông Vân dẫn người đi tới.
Ngao Vô Song đang ăn uống hả hê, lúc này nghe vậy cũng dừng lại, sau đó hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía trước…
Ngay lập tức, mấy cây thần dược ở trong tay hắn rơi lộp bộp trên mặt đất.
Bởi vì hắn ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc…
Độc Cô Ngọc Thanh!
“DCM…”
Giờ khắc này, Ngao Vô Song lập tức luống cuống.
Tại sao lại như thế này, lại… Lại tới?
“Ngao Đạo Tử, mời.”
Lôi Đông Vân đi tới trước, tự mình mời hắn ta, sau đó mỉm cười nói:
“Ngao Đạo Tử, ngươi yên tâm, những người này cũng đều không bằng ngài, ngài mới là người mà Lôi Đình chúng ta nhìn trúng.”
Hắn ta trấn an Ngao Vô Song, sợ Ngao Vô Song nhìn thấy những Đạo Tử khác tới đây thì sẽ chú ý.
Thế nhưng sắc mặt của Ngao Vô Song cũng trở nên xấu xí không gì sánh được, hắn ta rất muốn nói, Lôi Đình các ngươi… E rằng sắp xong rồi…

Lôi bộc Lôi Thanh dẫn theo mọi người đi đến trước một cái cửa đá.
Trên cửa đá có khắc lôi vân điện văn thần bí.
Cánh cửa đá này chính là lối đi duy nhất tiến vào Tịnh Thổ Lôi Đạo.
Lôi Đông Vân mở ra cửa lớn.
Ngay lập tức, điện quang màu xanh nhạt đập vào mặt.
Mọi người đi vào, một mảnh ánh sáng màu lam sáng lạng chào đón, bọn hắn xuyên qua đường hầm không gian một lúc lâu, bỗng nhiên rơi xuống trên mặt đất.
Mở mắt ra, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm rung động.
Mầu trời mênh mông màu lam, từng đoá tiên vân, bên trên bầu trời có Điện Điểu màu xanh đang bay xẹt qua, từng toà thiên cung sừng sững trên đám mây.
Mà ở bên trên mặt đất, nhìn qua đều mọc đầy các loại kỳ hoa dị quả, tất cả đều là trân bảo cực kỳ khó tìm ở ngoại giới, trên mặt đất phát ra ánh sáng màu xanh, mỗi một hạt bụi dường như cũng cực kỳ bất phàm.
Sinh linh ở trong này đều vô cùng cường đại, ít nhất đều là cảnh giới Tức Nhưỡng.
“Niết Bàn Lôi Đạo… Thật rực rỡ.”
“Đây là Đế Đình Lôi Đạo… Chúng ta tới rồi.”
“Quá mạnh mẽ! Đây chính là địa phương ở trong giấc mộng của ta.”
Tất cả mọi người đều kích động.
Nhưng ở trong thiên địa có xiềng xích màu xanh nhạt rủ xuống từ trên bầu trời, lộ ra từng cái đầu lâu, cái này cùng với không khí thần thánh tường hoà ở khắp Tịnh Thổ lộ ra vẻ không hợp nhau.
“Những đầu lâu kia là cái gì?”
Có người đặt câu hỏi.
Lôi Đông Vân thản nhiên nói:
“Một số con kiến không biết sống chết, ngông cuồng muốn khiêu chiến Lôi Đình mà thôi.”
“Các ngươi không cần hỏi nhiều.”
Mà Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, hai mắt cũng nóng lên:
“Cướp đi Thánh Nguyên của tiên dân, lại thành lập nên Niết Bàn to lớn như vậy… Ha ha ha còn treo đầu của cường giả tiên dân chúng ta diễu võ dương oai…”
Bọn họ đều cảm thấy bi phẫn ở trong lòng.
Bọn họ đã biết những đầu lâu được treo ở bên trên bầu trời kia là cái gì.
Đầu của tiên dân!
Trong quá khứ, từng có một số cao thủ bên trong tiên dân muốn đoạt lại những đồ vật vốn dĩ thuộc về tiên dân, tấn công Đế Đình, thế nhưng… Đều bị giết chết.
Đầu lâu của bọn họ đều bị treo cao ở nơi này.
Lúc này trong lòng của bọn họ đều dâng lên một loại cảm xúc bi thương, lửa giận cũng theo đó mà tràn ngập toàn thân.
Mà lúc này, trên bầu trời ở trước mắt mọi người bỗng nhiên xuất hiện một hư ảnh đáng sợ.
Hư ảnh kia dường như là một nam tử khí thôn bát hoang, nhìn không rõ lắm, nhưng lại khiến cho lòng người sinh ra ý muốn cúng bái.
“Đây chính là hình bóng của Lôi Đế, bất kỳ một người nào tiến vào Tịnh Thổ Lôi Đạo đều phải lễ bái hư ảnh này, hoàn toàn quy thuận theo Lôi Đạo.”
Lôi Đông Vân nói: “Các ngươi có thể dập đầu lạy.”
Ngay lập tức, bên trong hơn bốn mươi người, phần lớn mọi người đều chen lấn vượt lên phía trước để cúng bái.
Sau khi những người đó lễ bái xong, trong chớp mắt đều có lôi quang không rõ chui vào trong đầu của bọn hắn, những người này giống như biến thành một người khác, thành kính lôi đạo không gì sánh được, bị độ hoá thành tín đồ lôi đạo chân chính.
“Vì sao ba người các ngươi không quỳ lạy?”
Bỗng nhiên, Lôi Kiêu lạnh lùng nhìn về phía ba người Độc Cô Ngọc Thanh, Phạm Phách Minh, Phạm Dao Dao.
Hiện tại chỉ còn lại ba người bọn họ cùng với Ngao Vô Song.
Nhưng Ngao Vô Song có địa vị phi phàm, muốn quỳ lạy lúc nào thì quỳ lạy, không cần phải ràng buộc mạnh mẽ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận