Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2696: Luân Hồi không phá 2

Cho dù đối mặt với toàn bộ cường giả của Chỉ Giả, Ám Giả, hắn cũng không dốc hết toàn lực/
Lúc này đối mặt với thân thể hắc ám Lý Phàm, hắn mới thể hiện ra lực lượng mạnh nhất.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, toàn bộ Vô Thượng đều giật mình.
Muôn đời tới nay, có thể có tư cách đánh một trận cùng với Lý Phàm hắc ám… Chỉ có Tịch Giả.
Cho dù Vô Thượng ở bên trong Hắc Ám Chi Khung cũng chỉ có thể nhượng bộ lui binh, cho dù Khiêu Đại Thần cũng không có can đảm như vậy.
Nhưng lúc này Hắc Bạch dùng tu vi Vô Thượng muốn chiến bản luật.
Lý Phàm hắc ám mỉm cười nói:
“Không hổ là người ta đã chọn năm đó.”
Hắn quay đầu lại vỗ vỗ Khiêu Đại Thần nói:
“Lão tam à, mặc dù ngươi cũng có thể bày ra được đạo Vô Thuỷ Vô Chung, hơn nữa còn nhiều hơn so với hắn, nhưng ngươi không có sự can đảm như thế này được, ngươi tương đối cẩu thả.”
“Thẳng thắn mà nói, sau này ngươi nên gọi là lão Tứ đi.”
Khiêu Đại Thần hắc ám: “...”
Lý Phàm hắc ám mỉm cười nói:
“Mà thôi, thả phá đạo này.”
Hắn chuẩn bị ra tay phá Vô Thuỷ Vô Chung của Hắc Bạch.
Nhưng vào giờ khắc này.
Rầm.
Ở một hướng khác của Cửu Châu hắc ám bỗng nhiên truyền đến khí cơ kinh người.
Đó là khí cơ Vô Thượng.
Toàn bộ cường giả Vô Thượng đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở hướng kia có một Thái Cực Đạo Đồ chiếu rọi chư thiên điên cuồng ma diệt hắc vụ, tiêu diệt vô số sinh linh hắc ám.
“Lại thêm một cái Vô Thuỷ Vô Chung?”
Toàn bộ cường giả Vô Thượng đều giật mình.
“Không đúng, đó là… Đó là Khiêu Đại Thần?”
Ám Giả cũng thất kinh nói:
“Hồn phách của lão xuất hiện sao?”
Toàn bộ Vô Thượng ở bên trong Hắc Ám Chi Khung đều biết năm đó lúc Khiêu Đại Thần tiến vào Hắc Ám Chi Khung đã giấu đi toàn bộ ba hồn bảy vía của mình.
Dẫn đến chuyện mặc dù trong hắc ám đã ra đời thân thể hắc ám của lão, thế nhưng ba hồn bảy vía vẫn ở lại Cửu Châu Cấm Kỵ như trước.
“Cuối cùng Khiêu Đại Thần cũng xuất hiện… Giết lão đi.”
“Giết chết tên súc sinh này, năm đó đánh ta quá thảm rồi.”
“Trước hết giết lão! Lão ta không chết, ta không bỏ qua được.”
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Vô Thượng đều xúc động giận dữ.
Năm đó Khiêu Đại Thần tiến vào Hắc Ám Chi Khung, trước khi Tịch Giả chưa ra tay, người kia phải nói là cực kỳ kiêu ngạo, Ám Giả, Chỉ Giả thậm chí là những Vô Thượng khác đều đã từng bị lão hành hung qua.
Có thể nói ở trong Hắc Ám Chi Khung, Khiêu Đại Thần chính là… Kẻ địch chung của tất cả mọi người.
Cũng chính bởi vì như vậy, toàn bộ Vô Thượng ở bên trong Hắc Ám Chi Khung mới có thể để ý đến đạo Vô Thanh của Mặc Giả như vậy, thậm chí toàn bộ Vô Thượng ra tay dùng tất cả vũ trụ tinh thần tĩnh mịch để cho hắn ta luyện chế ra đại trận Vô Thượng, cung cấp cho hắn ta lĩnh ngộ.
Để sau khi Mặc Giả thành công sẽ tìm được hồn phách của Khiêu Đại Thần, dằn vặt lão.
Mà bây giờ Thái Cực Đạo Đồ xuất hiện, đạo Vô Thuỷ Vô Chung đang diễn biến… Trên thế gian này ngoại trừ bản thân Hắc Bạch cùng với Khiêu Đại Thần hắc ám, cũng chỉ còn có hồn phách sương trắng của Khiêu Đại Thần mới có khả năng làm được như vậy.
Mà ngay cả Lý Phàm hắc ám cũng dừng tay lại cười nói:
“Đi, trước hết bắt hồn phách của ngươi trở lại đã, lão tứ?”
Khiêu Đại Thần hắc ám vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không dám nói gì, trầm giọng nói:
“Trong luân hồi, chẳng qua chỉ là những con kiến hôi kia có cơ hội sống lại mà thôi… Dọn sạch những cường giả mạnh nhất thì những con kiến hôi này chỉ còn cách chờ chết.”
Nói xong lão và Lý Phàm hắc ám trực tiếp biến mất.
“Ta cũng đi.”
Ám Giả cùng Chỉ Giả cũng lập tức đuổi theo.
Còn lại một đám Vô Thượng hai mặt nhìn nhau.
“Ai dám đánh một trận?”
Hắc Bạch lạnh lùng lên tiếng.
Một đám Vô Thượng trực tiếp biến mất tại chỗ rồi.
Luân Hồi có thể được bảo toàn.
“Vị kia… Thực sự đã dấn thân vào hắc ám?”
Ở trên cầu Nại Hà, Mạnh Bà đi tới lên tiếng đặt câu hỏi, Thập Diện Diêm Vuong cũng đi theo phía sau bà.
“Mấy người Nam Phong các nàng… Thực sự dị hoá rồi…’
Một trong số Thập Điện Diêm Vương, âm Tổ Khuynh Thành lẩm bẩm nói.
“Không ngờ ngay cả Lý tiền bối cũng không bảo vệ được bọn họ sao…”
Kiếm Tổ Doãn Từ An cảm thán không thôi.
“Tâm Ninh cũng không thể gánh vác được…”
Ánh mắt của Ma Tổ Vô Dạ phức tạp.
Sắc mặt của Hắc Bạch bình tĩnh, dường như không hề có một chút gợn sóng nào, nói:
“Làm tốt chuyện của chính mình đi.”
Ngay cả ở trong lòng của hắn cũng có một tia trầm trọng.
“Tuy nhiên chúng ta không nhìn thấy quái nhổ răng…”
Lúc này Thiên Ám lên tiếng nói;
“Nàng không có bị dị hoá sao?”
“Đúng vậy, quái nhổ răng đâu?”
Quỷ Quân Minh Chí cũng nghi hoặc.
Hắc Bạch nghe vậy, trong lòng không khỏi hơi động một chút.

“Thật tối quá.”
Ở một chỗ nào đó của Cửu Châu, bên trong một mảnh sương mù màu đen, Ngao Vô Song vừa tìm kiếm lục lọi vừa không nhịn được mà lên tiếng:
“Đen như vậy, làm sao tìm được lối vào Bí Giới Luân Hồi được…”
“Có lẽ nơi ấy cũng bị hắc vụ cắn nuốt rồi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận