Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2421: Chinh chiến hắc ám

Hai người nghe Lý Phàm hướng dẫn xong cũng bắt đầu ăn, vừa ăn một ngụm canh chua, mùi vị tuyệt hảo, ngay lập tức dường như khí trời nóng bức đều bị quăng lên chín tầng mây.
Cả người đều thoải mái, giống như có câu phúc đến thì trong lòng cũng sáng ra, chỉ qua một giây lát, giữa vùng đất Hư Vô ở bên trong Đạo Cảnh Địa của bọn họ, một làn gió nhẹ lập tức biến thành một ngọn gió lớn.
Từ giai đoạn Thừa Phong tiểu thừa diễn biến đến giai đoạn trung thừa.
Tiểu Thừa không ngã, trung thừa có thể bay.
Hơn nữa, còn không có dừng lại, cảnh giới của bọn họ… Đang chậm rãi đi về phía Đại thừa.
Gió to nổi lên là có thể phi hành ở bên trong vùng đất Hư Vô của Đạo Cảnh Địa.
Phải hiểu rằng, ngay cả đám lão tổ mà bọn họ muốn bái sư ở Thanh Kiếm Tông cũng chỉ có tu vi Thừa Phong đại thừa mà thôi.
Hiện tại bọn họ lại có thể đạt được đến một cách nhẹ nhàng như vậy…
Hai người đều giật mình, liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó không hẹn mà cùng…
Điên cuồng ăn…
Ăn xong một bát, ánh mắt vẫn còn nhìn ngó vào trong nồi…
Lý Phàm khẽ ngẩn người, hai huynh muội này… Khẩu vị thật là tốt…
“Lấy cho các nàng thêm một bát.”
“Thoải mái.”
Ăn liên tiếp ba bát cơm lớn, vẻ mặt của Phạm Dao Dao cùng Phạm Phách Minh đều tràn đầy thỏa mãn.
Ba chén cơm ngô lớn hóa thành vô tận lực lượng đạo nguyên, khiến cho tu vi của bọn họ trực tiếp đạt đến cảnh giới Phù Dao.
Phù Dao là giai đoạn cuối cùng của cảnh giới Thừa Phong.
Nạp Cấm thu nạp ngũ khí vào bên trong vùng đất Hư Vô, hóa thành Tiểu Phong, Trung Phong, Đại Phong, cho tới bây giờ biến thành Phù Dao xung thiên phi thiên độn địa mà Đạo Cảnh Địa của tu giả có thể chịu tải được.
Như vậy mới có khả năng lấy được tức nhưỡng ở cửu thiên, đúc ra nơi có thể sinh sống yên ổn ở bên trong vùng đất Hư Vô.
Đến cảnh giới này, ngay cả ở châu Nhất Nguyên cũng đều được coi là cao thủ chân chính rồi.
Trước đây đám lão tổ của Thanh Kiếm Tông cũng đều chưa có thực lực như thế.
“Đa tạ tiền bối.”
Trên mặt của Phạm Phách Minh tràn đầy cảm kích, lo lắng nói:
“Không biết tiền bối, chúng ta có thể có tài cán gì vì ngài… Cống hiến sức lực?”
Hắn cực kỳ hiểu rõ mấy người bọn họ lấy được cơ duyên có thể nói là vô thượng, ngay cả tu vi, địa vị, ở trước mặt vị đại lão bậc này cũng chẳng đáng là gì, nhưng ít nhất phải có một tấm lòng có ơn tất báo.
Lý Phàm nghe vậy, mỉm cười nói:
“Nhưng lại có việc nhỏ muốn mời hai vị hỗ trợ.”
Nghe vậy Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao đều lập tức kích động nói:
“Tiền bối mời nói.”
Lý Phàm nói:
“Lý mỗ ở trong thôn này, trong lúc rảnh rỗi từng thu thập mười vị đệ tử, ừm, Độc Cô Ngọc Thanh chính là một trong số đó, học thư pháp.”
“Ngoài ra còn có đại đệ tử Nam Phong, am hiểu cầm đạo, nhị đệ tử Tử Lăng, am hiểu họa đạo…”
Hắn giới thiệu từng người một, thế nhưng nghe hắn giới thiệu, trong lòng của Phạm Phách Minh cùng với Phạm Dao Dao đều càng ngày càng trở nên ngưng trọng.
Vị đại lão này tự thuật… Tại sao lại giống với mười hai vị tổ tiên tiên dân trong truyền thuyết như vậy?
“Ngoại trừ những người đó ra còn có một tiểu muội muội tên là Tâm Ninh, thích đọc sách, một vị cô nương tên là Khương Tuyết…”
Hắn lại giới thiệu sơ lược một chút về Tâm Ninh và Khương Tuyết.
Nghe nói xong, trong lòng của Phạm Dao Dao cùng Phạm Phách Minh hoàn toàn rung động.
“Vị đại lão này… Không phải đã thu toàn bộ mười hai vị tổ tiên tiên dân trở thành đệ tử rồi chứ?”
Phạm Phách Minh cảm giác nghẹn họng, nhìn trân trối, những lời nói như vậy… Thật sự quá đáng sợ.
Tiền bối này… Rốt cuộc là ai?
Phải hiểu rằng, mười hai vị tổ tiên tiên dân chính là người sáng tạo ra thế giới này, một đạo thân cuối cùng của bọn họ phân tán ở khắp nơi, có người nói ngay cả Đế Đình cao cao tại thượng không thể tiếp xúc cùng với hắc ám ở trong truyền thuyết đều cực kỳ coi trọng.
Nhưng thế gian này đều đang đi tìm Hỏa tinh, toàn bộ đều hội tụ ở bên người của vị tiền bối này…
Hắn đang tính toán chư thiên, đang bố trí muôn đời sao?
“Thật đáng sợ…”
Ánh mắt của Phạm Dao Dao nhìn về phía Lý Phàm càng thêm sùng kính rồi.
“Ngoài ra còn có một người.”
Lý Phàm nói:
“Một cô bé thích mặt váy trắng, cái gì nàng cũng biết, còn biết chơi cờ, biết đánh đàn, biết vẽ tranh…”
“Nàng gọi là Vân Khê.”
Nghe hắn kể lại như thế, trong lòng của hai người càng chấn kinh đến mức chết lặng rồi.
“Chẳng lẽ đây chính là người ở trong truyền thuyết thần thoại, xông thẳng về phía hắc ám, đã thành lập nên một thế giới… Vị mang điểm cuối của vạn đạo?”
Huynh muội hai người đều hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều nhớ tới một truyền thuyết.
Năm đó Chiến Thiên Đế suất lĩnh toàn bộ cường giả của Đế Đình Chiến Thiên xông thẳng về phía hắc ám, thế nhưng toàn bộ đều chết hết, không có một người nào quay trở về…
Bạn cần đăng nhập để bình luận