Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2271: Chân Tổ xuất hiện 2

Thấy thế, đám Chuẩn Chân Tổ đều đứng ngồi không yên, bởi vì bọn hắn phát hiện khí tức ở bên trên cái trâm cài tóc kia khiến cho bọn hắn căn bản không có cách nào ngăn cản được.
“Mời Chân Tổ! Mời Chân Tổ phủ xuống cứu biển sương mù xám chúng ta.”
“Mời Chân Tổ ra tay.”
“Các vị Chân Tổ, nếu như chậm trễ hiển hoá phủ xuống, e rằng biển sương mù xám sẽ gặp đại hoạ.”
Bọn hắn đều đang hô hoán.
Đúng lúc này.
Ở bên trong thiên địa dường như đang liên hợp lại cùng với một thế giới nào đó.
Một con đường dài hẹp màu xám tro bỗng nhiên xuất hiện.
Con đường này do quy tắc đại đạo sương mù xám ngưng tụ mà thành, phát ra uy áp thần bí khó lường khiến cho ngay cả thiên địa quy tắc của biển sương mù xám đều bị đánh nát.
Ngay cả biển sương mù xám cũng không thể chịu nổi con đường này.
“Chân Tổ đã tới rồi.”
“Chân tổ ra tay, trấn áp tất cả.”
Lúc này bên phía biển sương mù xám đều hô to, đang niệm tên của các vị Chân Tổ.
“Một bầy kiến hôi cũng không lật được trời.”
Bên trên con đường kia, một vị Chân Tổ nói nhỏ, trong giọng nói tràn đầy khinh thường.
“Hôm nay tiêu diệt tất cả.”
“Ha ha ha, năm đó chưa từng ra tay khiến cho Thập Tôn Nhị Hung khoe oai, ở kiếp này, nhân quả của vị kia đã tiêu tán, thật sự nghĩ còn có khả năng xâm lấn biển sương mù xám chúng ta hay sao?”
Theo từng lời nói cất lên, ở bên trên con đường nhỏ sương mù xám có từng bóng dáng khủng bố xuất hiện.
Chân Tổ của tộc Phệ Thiên Mãng, mình người đầu rắn, hình thể cao to mỗi một bước đi đều áp sập cả một vùng không gian.
Chân Tổ Man Hoang Nguyên Tượng không thay đổi hình người, lưu lại thân thể cự tượng nguyên thuỷ nhất, giống như một ngọn núi lớn, hai cái răng ngà rộng khoảng chừng mấy ngàn mét.
Chân Tổ tộc Thập Đầu Khôi Sư, mỗi một cái đầu đều giống như được đúc bằng thép màu xám vậy.
Chân Tổ tộc Cửu Sí Dị Phượng được xưng là vô địch mười bảy thế, được xưng là Phượng Thiên Cô Thập Thất, lúc này chín cái cánh khổng lồ đều tách ra, che khuất bầu trời, giống như thần ma.

Trước sau có hơn trăm vị Chân Tổ xuất hiện.
Từ trước đến nay, toàn bộ những vị Chân Tổ còn sống của biển sương mù xám đều đã tới.
Ngang dọc trong thiên địa, ở trước mặt của bọn hắn, tất cả thế gian đều trở nên hết sức nhỏ bé.
Dù sao bọn hắn cũng là những Chân Tổ tượng trưng cho sự vô địch.
Năm xưa, khi Thập Tôn Nhị Hung xông qua, bọn hắn kiêng kỵ bức tranh của vị kia ở bên trong Thương Bạch Hoạ Quyển nên không dám ra tay, ở kiếp này, cuối cùng toàn bộ bọn hắn đều đã xuất hiện.

“Cửu Pháp, thực sự rất mạnh mẽ.”
Chân Tổ tộc Phệ Thiên Mãng lạnh lùng lên tiếng nói:
“Nhưng tiếc là vị mang điểm cuối của vạn đạo đã chết rồi.”
Lão ta bỗng nhiên húp một ngụm lớn về phía chiến trường.
Giờ khắc này, ở khu vực cách lão ta gần nhất, một tỷ đại quân cho Xích Thiên Cương xuất lĩnh giống như cát bụi bị cuồng phong cuốn lấy, bay về phía cái miệng khổng lồ của lão ta.
Một ngụm của Phệ Thiên Mãng… Phải hút đến một tỷ Thượng Lộ Giả.
Chuyện này hết sức kinh khủng.
“Không!”
“Liều mạng với lão ta.”
Xích Thiên Cương hét to, thế nhưng lại không thể chống lại được.
Lúc này Phệ Thiên Mãng cười gằn, Cửu Pháp Thượng Lộ thì như thế nào?
Đã không còn vị ở trong Thương Bạch Hoạ Quyển cùng với vị mang điểm cuối của vạn đạo kia nữa… Ở trước mặt của bọn hắn, Tổ giới sương trắng vẫn yếu đuối như cũ.
Nhưng mà chỉ một cái chớp mắt tiếp theo.
Ở trước cái miệng khổng lồ của lão ta bỗng nhiên có kiếm quang kinh khủng bắn ra.
Kiếm đạo vô tận vượt qua tất cả, lúc này bộc phát ra sự sắc bén vô cùng, chém chết tất cả.
“Đây là… Cái quỷ gì?”
Phệ Thiên Mãng giật mình, thế nhưng sau một khắc, kiếm quang kia đã chém vào cái miệng khổng lồ của lão ta.
Đoàng đoàng đoàng đoàng.
Cái miệng khổng lồ của Phệ Thiên Mãng nổ tung, thân thể của lão ta hơi chao đảo một chút, vội vàng lùi về phía sau.
“Miệng của ta… Miệng của ta bị ngươi đánh hỏng… Con kiến!”
Phệ Thiên Mãng rống giận, ánh mắt kinh người bộc phát ra, trong nháy mắt đánh tan hư không.
Ở bên trong ánh mắt của lão ta, hình bóng của một người thanh niên cũng không còn giấu được nữa, đi ra từ bên trong hư không.
Trong tay của hắn nắm một cây bút, khí chất linh hoạt, dưới chân là chân ý kiếm đạo vô tận.
“Kiếm Tôn?”
“Ngươi còn sống?”
Phệ Thiên Mãng chấn kinh, giống như là gặp ma.
Mà giờ khắc này.
Ở bên trong hư không, lần lượt từng bóng người bỗng nhiên đều xuất hiện.
Nam Phong đang khảy đàn vào trong hư không xa xôi.
Tử Lăng cầm bàn vẽ ở trong tay.
Long Tử Hiên chân đạp Long Huyết Khí.

Đều có mặt.
Nhìn thấy bọn họ, một đám Chân Tổ đều hoảng sợ thất sắc.
“Không đúng, không đúng… Làm sao Thập Tôn Nhị Hung đều sẽ trọng sinh?”
“Điều này sao có thể… Bên phía tổ giới sương trắng có vấn đề lớn, tuyệt đối có vấn đề lớn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận