Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2778 - Phiên ngoại 3: Tịch Giả

Phần 1: Niên thiếu cô độc
Phần 1: Niên thiếu cô độc
Ở bên trong một hồ nước, dưới ánh mặt trời chói chang, một đám thanh niên mười ba mười bốn tuổi đang luyện tập quyền thuật.
“Khí phải đủ, chân phải vững, khửu tay phải mạnh, quyền phải chuẩn.”
Ở trước đám thanh niên có một đại hán trung niên mặc da sói đang lớn tiếng chỉ dạy nói:
“Các ngươi là Huyết Vệ bảo vệ bộ lạc. Tu vi không đủ, chiến lực không mạnh thì không chỉ có các ngươi chết, mà ngay cả cha mẹ, vợ con của các ngươi cũng đều sẽ chết.”
“Bộ Ma Ngưu Quyền này rèn luyện gân cốt, phải chăm học khổ luyện, không được phép nghỉ lơ là chút nào.”
Ánh mắt của vị đại hán trung niên đảo qua đám thanh niên, trên người của những thanh niên kia đã mồ hôi đầm đìa, thế nhưng lúc này đều cắn răng kiên trì.
Có thể trở thành Huyết Vệ của bộ lạc chính là kiêu ngạo cùng vinh dự lớn nhất.
Đại hán trung niên cảm thấy thoả mãn nói:
“Luyện thêm mười lần nữa. Chỉ dựa vào cơ sở của các ngươi, muốn để cho Ma Ngưu Quyền có hiệu quả thì cần phải khổ luyện một tháng mới được.”
Sau khi nói xong, hắn ta xoay người nhìn về phía một đám hài tử đang vây xem cách đó không xa, quát to:
“Đây không phải là nơi các ngươi nên tới, lăn.”
Đại hán trung niên đã từng trải qua nhiều trận chiến, cực kỳ uy nghiêm, vừa mới dứt lời, những hài tử kia lập tức giải tán.
Nhưng một người ở trong đó vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Thoạt nhìn hắn khoảng mười hai mười ba tuổi, thân thể suy nhược, gầy trơ xương như củi, trên người không mặc nổi một chiếc áo da thú, chỉ có áo làm bằng vỏ cây.
Hắn nhìn đại hán trung niên, dường như dốc hết can đảm mới dám đứng nguyên tại chỗ.
Đại hán trung niên đi tới nói:
“Vì sao không đi?”
Thiếu niên chỉ về phía những người đang luyện võ nói:
“Ta… Ta muốn học cùng với bọn họ.”
Đại hán trung niên nói:
“Tu luyện?”
Thiếu niên gật đầu nặng nề nói: “Đúng.”
Đại hán trung niên bỗng nhiên giơ tay đặt ở trên bả vai của thiếu niên.
Giờ khắc này, một luồng linh lực theo bàn tay của đại hán truyền vào bên trong thân thể của thiếu niên, trên khuôn mặt thiếu niên lập tức lộ ra vẻ đau đớn, té ngã ở trên mặt đất.
Trên khuôn mặt của hắn tràn đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu cũng trở nên trắng bệch.
“Ngươi không được.”
Đại hán trung niên chỉ lạnh nhạt lên tiếng nói:
“Ngươi không có linh cốt, không thể chịu nổi linh khí, linh khí tiến vào cơ thể giống như kim đâm, không quá ba ngày ngươi sẽ chết.”
“Quay trở về đi, làm một người bình thường, không thể làm Huyết Vệ, trồng lúa cho bộ lạc cũng vinh quang ngang hàng so với việc tử chiến cho bộ lạc.”
Nói xong đại hán trung niên chắp tay xoay người muốn rời khỏi.
“Xương cốt bình thường… Không thể tu luyện sao?”
Nhưng thiếu niên nắm chặt tay nhìn bóng lưng đại hán trung niên nói:
“Thử một lần nữa.”
“Ta nhất định, nhất định sẽ không ngã xuống.”
Trong mắt của hắn tràn đầy kiên định.
Đại hán trung niên quay đầu nhìn thiếu niên này nói:
“Ngươi thực sự muốn thử?”
Thiếu niên cố gắng hết sức gật đầu.
“Biết chữ không?”
Đại hán trung niên đặt câu hỏi.
Thiếu niên nói:
“Có biết… Đã đi theo A Công học qua.”
Ánh mắt đại hán trung niên lộ ra vẻ sáng tỏ, người gọi là A Công, trong bộ lạc cũng chỉ có một vị.
Đó là một vị học giả được mọi người tôn kính, người đi theo hắn… Đều là cô nhi trong bộ lạc.
“Bản tâm pháp này có thể dẫn khí nhập thể, ngươi tuỳ tiện thử.”
Hắn ta trực tiếp lấy ra một tấm da thú đưa cho thiếu niên, sau đó xoay người rời đi, không liếc mắt nhìn thiếu niên nữa.
Hắn ta đã từng gặp qua rất nhiều người không cam lòng, nhưng không có căn cốt thì chỉ có thể bình thường.
Tâm pháp đó cũng không phải là bí mật trong Đại Hoang, là phương pháp trụ cột nhất dẫn khí vào trong cơ thể.
Nhưng cho dù trụ cốt nhất, đơn giản nhất, người bình thường cũng căn bản không dám nếm thử.
Người không có căn cốt, nếu như linh khí tiến vào cơ thể sẽ là một loại cực hình, đau đến mức ngất đi.
Hắn ta không có ý định thuyết phục một thiếu niên bướng bỉnh.
Hắn ta muốn sử dụng sự thật.
Mà thiếu niên cầm tấm da thú ở trong tay, ánh mắt của hắn lộ ra sự kiên nghị chưa từng có.

Chỉ chớp mắt một tháng đã trôi qua.
Đại hán trung niên vẫn huấn luyện những Huyết Vệ tương lai như trước.
Tiến độ của hắn ta càng ngày càng nhanh.
“Mau mau mau! Tiến độ của các ngươi quá chậm, chờ đám Huyết Nha đánh tới thì các ngươi cản bản không có sức đánh một trận, cần phải mạnh hơn.”
Những thiếu niên này đã bị hắn ta huấn luyện gần như không có thời gian nghỉ ngơi rồi.
Thủ lĩnh bộ lạc cũng đã từng đến đây dò xét một lần, hôm đó trên khuôn mặt của thủ lĩnh bộ lạc tràn đầy lo lắng.
Dường như một cuộc chiến sắp tới.
Nhưng mà số lượng Huyết Vệ của bộ lạc là có hạn.
“Quá yếu… Thực sự không được thì cho bọn hắn sử dụng Đoạn Cốt Thảo đi.”
Một người nam nhân trung niên khác ở lại, hắn ta đeo một thanh chiến đao to lớn, trên cổ có một vết sẹo như hình con rết, bình tĩnh lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận