Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2219: Ngả bài, ta chính là đại lão ở phía sau màn

Lời của lão ta cực kỳ chắc chắn.
Nghe vậy đám người Huy Ám đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Còn cả người của Tống Kỷ Viễn bỗng nhiên cứng đờ, hắn ta ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy vẻ mê man, thần sắc hoảng hốt.
Tại sao bản thân lại trở thành nội ứng rồi?
Lúc này Ngao Vô Song cũng ngẩn người, xảy ra chuyện gì… Không phải hắn ta đã từng sử dụng Ngôn Linh hay sao? Tại sao bản thân lại bị phát hiện ra được?
DCM…
Phương pháp Ngôn Linh này… Không dùng được?
Quan trọng nhất là không dùng được còn chưa tình… Mà còn bị phản ngược lại?
Trong đại điện tất cả mọi người đều cực kỳ ngoài ý muốn.
Ngao Vô Song… Lại là nội ứng?
“Độ lão… Ngài xác định sao?”
Huy Hạ nhịn không được lên tiếng nói:
“Từ trước đến nay Ngao Vô Song đều lập được nhiều công lao lớn cho tổ chức…”
Các trưởng lão khác cũng có chút khó hiểu.
Quan trọng là Ngao Vô Song này thực sự quá mạnh.
Từ khi Ngao Vô Song gia nhập tổ chức Thám Cấm Giả, thực sự giống như bật hack, càng ngày càng thuận lợi trên con đường thức tỉnh xương cốt của Cấm Chủ.
Nếu như không có Ngao Vô Song, không biết đến lúc nào tổ chức Thám Cấm Giả mới có thể khiến cho Cấm Chủ sống lại…
Kiến công lập nghiệp cho tổ chức như vậy, một con người không hề từ chối vất vả khó khăn, vào sinh ra tử, sẽ lại là nội ứng?
Bọn hắn không thể tin tưởng được…
Mà ngay cả Ngao Vô Song cũng cắn răng nói:
“Độ lão, hiểu lầm, hiểu lầm.”
“Thực sự ta không phải là nội ứng, ta là người tốt.”
Đánh chết cũng không thể nhận được.
Giọng nói của Độ lão lạnh lùng nói:
“Không cần phải cãi chày cãi cối.”
“Từ lần trước nhìn thấy ngươi, ta đã cảm giác ngươi có gì đó kỳ lạ… Hôm nay ngươi trốn không thoát.”
Mà lúc này Tống Kỷ Viễn cũng đứng lên, sóng vai cùng với Ngao Vô Song cắn răng nói:
“Độ lão… Ngươi không thể oan uổng người tốt, ngươi nói ta và Ngao Vô Song là nội ứng, ngươi có chứng cứ không?”
Hắn ta cũng không thèm quan tâm nữa.
Bây giờ hắn ta đã hiểu rồi, nếu như Ngao Vô Song đã bị xác định là nội ứng, bản thân cũng không trốn thoát được.
Cho nên phải minh oan trong sạch.
“Ta và Ngao Vô Song vào sinh ra tử nhiều lần như vậy, đổi lấy Cấm Chủ sống lại… Ngươi không có chứng cứ đã ra tay với công thần chúng ta, những người khác thấy thì sẽ nghĩ như thế nào? Cấm Chủ sẽ để cho ngươi làm xằng bậy như vậy sao?”
Tống Kỷ Viễn đã ở trong tổ chức Thám Cấm Giả một thời gian dài rồi, lúc này dựa vào lý lẽ để biện luận, khiến cho không ít thái thượng trưởng lão đều gật đầu theo.
Nhưng Độ lão vẫn chỉ cười nhạt như trước, nhìn về phía Ngao Vô Song nói:
“Mới vừa rồi ta hỏi ngươi, làm sao ngươi có thể khiến cho xương cốt của Cấm Chủ hồi phục, ngươi nói đã tìm được tà khí mà Tà Thi của ba vị Chí Tôn để lại…”
Ngao Vô Song nói: “Đúng vậy…”
Trong đôi mắt già nua của Độ lão loé lên tia sáng lạnh lẽo, lão ta nói:
“Ha ha ha, lời nói dối của ngươi thực sự không có kẽ hở, đáng tiếc, bên trong Thập Tôn Nhị Hung chỉ có duy nhất ba người Tạo Hoá Chí Tôn, Dược Tôn, Hoạ Tôn không bị luyện chế thành Tà Thi.”
Nghe vậy tất cả mọi người đều giật mình.
Ba vị Chí Tôn này lại không bị luyện hoá thành Tà Thi?
Độ lão có chân rết cực lớn, đã từng đi theo Cấm Chủ, chứng kiến trận chiến giữa vị mang điểm cuối của vạn đạo và Cấm Chủ, lúc này nói tiếp:
“Tạo Hoá Chí Tôn trêu chọc vào thứ không rõ, dược thần thánh ở trong người Dược Tôn tan hết, chỉ còn lại một thân độc tính, mà Hoạ Tôn thì có chấp niệm quá mạnh mẽ, ngay cả ấn ký vô thượng cũng không thể quấy rầy tâm thần… Ba người này không bị luyện chế thành Tà Thi.”
“Ngao Vô Song ngươi còn có thể nói dối được nữa không?”
Lão ta nhìn chằm chằm Ngao Vô Song, ánh mắt lộ ra một nụ cười nhạt.
Giờ khắc này ánh mắt của những thái thượng trưởng lão khác nhìn về phía Ngao Vô Song cũng trở nên lạnh lẽo.
“Không thể ngờ được chúng ta lại bị người này lừa gạt.”
“Hắn ta chính là nội ứng.”
“Ta tuyệt đối không ngờ được Ngao Vô Song lại sử dụng phương thức làm nội gián để giúp chúng ta hoàn thành đại nghiệp? Quả thực quá độc ác.”
Thần sắc của bọn hắn đều lạnh lẽo.
“Đáng chết, giết hắn ta đi.”
“Bắt lấy hắn ta, sưu hồn hắn ta, ta muốn xem hắn ta khổ công như thế rốt cuộc có mục đích gì?”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều từng bước ép sát.
Mà lúc này ngay cả Tống Kỷ Viễn cũng đều trợn tròn mắt, nhìn về phía Ngao Vô Song, ánh mắt phức tạp nói:
“Ngao huynh đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi… Ngươi nói đi.”
Lúc này Ngao Vô Song cảm nhận được từng tầng sát ý do tất cả những trưởng lão này phát ra, biết rõ bản thân đã bị vây vào tuyệt cảnh, lúc này hắn ta mới thở dài một tiếng nói:
“Chậc chậc, không diễn nữa… Cấm Chủ của các ngươi cũng chỉ là nô lệ của lão Ngao ta.”
“Ta… Mới chính là đại lão đứng ở phía sau màn của Thám Cấm Giả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận