Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2496: Khiêu Đại Thần xuất hiện 3

Độc Cô Ngọc Thanh nhịn không được cười một tiếng nói:
“Rất tốt.”
“Dùng cái cờ lớn này thống trị toàn bộ châu Khai Nguyên.”
Hắn lên tiếng.
Nghe vậy mấy người Phạm Trường Thọ giống như hít phải thuốc lắc.
Thống trị châu Khai Nguyên.
Đây chính là giao nhiệm vụ cho Phạm gia bọn họ.
“Lão tổ người yên tâm, chúng ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”
Bọn họ đều sục sôi chiến ý.
Lúc này Độc Cô Ngọc Thanh cùng với Thủy Thanh Linh rời đi, mà Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao thì ở lại.
Hôm nay Phạm gia có nhu cầu phát triển nhanh chóng.
“Thế nào, Thánh Nguyên đâu?”
Phạm Trường Thọ cùng Phạm Thanh Vân đều kích động nhìn hai người Phạm Phách Minh.
Phạm Phách Minh lập tức mở ra Đạo Cảnh Địa của mình.
Chỉ thấy ở bên trong đó lại có một cái ao.
Cái ao kia đương nhiên chính là Tổ Thánh Nguyên thuộc về mạch tiên dân này của bọn họ.
Mà ở trong ao còn có nửa con chim nướng.
“Ồ, con chim này là cái gì? Tại sao ta cảm giác hình như rất mạnh mẽ?’
Phạm Thanh Vân nghi hoặc.
Phạm Trường Thọ thì xoa xoa tay trong mắt tỏa sáng nói:
“Chẳng lẽ đây chính là Lôi Điểu ở bên trong Lôi Đình? Không ngờ mấy người lão tổ lại ăn chúng?”
Mà ánh mắt của Phạm Phách Minh thì phức tạp nói:
“Thực ra… Đây là mẫu thân của Lôi Đế.”
Mẫu thân của Lôi Đế…
Nghe vậy Phạm Trường Thọ cùng Phạm Thanh Vân đều giật mình…
Cái đồ chơi nhỏ này… Địa vị lớn như vậy?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… Nói mau.”
Phạm Thanh Vân gấp gáp, vội vàng hỏi.
Lúc này Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra ở trên đường.
“Cái gì, Lôi Đế cũng là nguyên liệu nấu ăn…”
Phạm Thanh Vân có chút hoảng hốt.
Mà Phạm Trường Thọ cũng tức giận nói:
“Trong thôn cũng mở tiệc, kết quả hai người các ngươi ăn tiệc vui vẻ, lại chỉ mang về nửa con chim nướng nguội lạnh này cho phụ thân cùng tổ gia gia của các ngươi?”
“Thực sự là hiếu chết ta rồi…”
Ông thực sự nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó xoay người đi về phía Truyền Tống Trận nói:
“Lão tổ chờ ta một chút, lần này mang ta đi chung đi…”
Phạm Thanh Vân thấy thế cũng ngây người, nói:
“Tổ gia, da mặt của ngài cũng dày quá rồi đấy?”
Phạm Trường Thọ lại nói:
“Ngươi thì biết cái gì, Lôi Đế cũng đều là nguyên liệu nấu ăn, chắc chắn Thủy Đế cũng như vậy, nếu như không đi cùng với lão tổ thì thực sự là thất sách, quá thất sách rồi.”
Ỗng vỗ mạnh vào bắp đùi, phải nói là cực kỳ hối hận:
“Chỉ có thể ăn mẫu thân của Lôi Đế thôi.”
Lúc này ông quay đầu, chỉ thấy Phạm Thanh Vân đã ôm một cái chân chim gặm rồi.
“Đệt mợ nó, tôn tử bất hiếu, ngươi thực sự là mệnh chó, ngươi để lại chân cho ta.”
Ông nóng nảy hô lên.
Phạm Phách Minh thấy thế cũng không khỏi cảm thán nói: “Tổ gia cùng với phụ thân… Không hổ đều là mệnh chó…’
Phạm Dao Dao yếu ớt nói:
“Ca, hình như huynh cũng vậy…”
Phạm Phách Minh: …
Bên trong Đạo Cảnh Địa của Ngao Vô Song.
“Khiêu… Khiêu Đại Thần, làm sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?”
Lôi Đế hoảng sợ lùi ra phía sau, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Mà Ngao Vô Song cũng hơi nghi hoặc một chút, lão nhân gia này là ai vậy… Lại có thể khiến cho Lôi Đế sợ hãi như thế?
Còn lợi hại hơn cả Đại Đế hay sao?
Mà lão giả được Lôi Đế gọi là Khiêu Đại Thần thì duỗi lưng một cái, đi xuống từ bên trên bông hoa lôi đạo, căn bản không quan tâm đến Lôi Đế, mà lại nhìn về phía Ngao Vô Song, tròng mắt khẽ đảo, nói:
“Ngươi không nhận ra ta?”
Ngao Vô Song nói:
“Ngươi là ai?”
Khiêu Đại Thần nhất thời vui vẻ nói:
“Tốt tốt tốt… Không nhận ra ta, không còn gì tốt hơn rồi.”
Lão vỗ tay, dường như cực kỳ vui vẻ, sau đó bỗng nhiên xoay người nói:
“Ta đi thăm Đạo Cảnh Địa của ngươi một chút, không ngại chứ?”
Ngao Vô Song còn đang muốn nói cái gì, lão nhân này bỗng nhiên lại nói:
“Phiền ngươi nói ngại.”
Ngao Vô Song: “???”
Lão nhân này… Cái quỷ gì thế.
Nhưng hắn ta cũng không muốn gây khó dễ cho đối phương, không thể làm gì khác hơn đành nói theo:
“Ta… Ta ngại.”
Lão đầu này mới yên tâm nói:
“Ừm, ngại chính là không ngại, chậc chậc… Có thể.’
Lúc này lão bắt đầu đi vào bên trong Đạo Cảnh Địa của Ngao Vô Song.
Ngao Vô Song thấy thế nhưng có chút sợ hãi, hắn ta biết bên trong Đạo Cảnh Địa của mình có rất nhiều bí mật.
Hắn ta vội vàng đi theo lão nhân này.
Trong lòng của Lôi Đế cũng lo lắng, nhưng mà bây giờ hắn ta cũng cảm thấy cực kỳ tò mò, hắn ta mơ hồ cảm nhận được dường như bản thân đã tiếp xúc đến một thứ gì đó không tầm thường… Hắn ta lấy hết can đảm nhắm mắt đi theo đuôi Ngao Vô Song.
Khiêu Đại Thần đi thẳng về phía trước, không bao lâu liền nhìn thấy năm pho tượng khổng lồ.
Năm pho tượng khổng lồ giống y như đúc với Ngao Vô Song.
Mà ở trong pho tượng có một tòa tiểu tháp màu đen đang lơ lửng trên không trung.
Ngoài ra giờ khắc này tiểu tháp kia hơi nghiêng… Còn có thêm một cái đồng tiền màu đen, tuy nhiên vị trí có vẻ hơi lệch.
“Hử?”
“Tòa tháp này… Tòa tháp này…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận