Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2667: Đệ nhất thiên hạ

Lúc này ánh mắt của con chó đen mới dịch chuyển khỏi người Ngô Đại Đức nói:
“Tên đối mặt với chủ nhân không chỗ nào không có, không chỗ nào không ở… Chúng ta muốn chạy trốn thì biện pháp duy nhất là trốn vào trong năm tháng mất đi.”
“Mặc dù không chạy khỏi ánh mắt của hắn ta, nhưng ít ra có thể sống thêm được một ngày thì cũng là chuyện tốt…”
“Thế nhưng thế giới hắc ám của vị mang điểm cuối của vạn đạo đã chiếm cứ khoảng thời không hỗn độn cách thời không Cấm Kỵ gần nhất, để cho chúng ta không có cách nào trốn vào năm tháng đã mất đi… Cho nên phải đánh.”
Bên trong đôi mắt của con chó đen tràn đầy sự kiên định.
“Thì ra là thế… Đại Hắc không hổ là chuyên gia chạy trốn.”
Lục Nhượng không khỏi cảm thán một câu.
“Chó chết.”
Lúc này Ngô Đại Đức bỗng nhiên có chút lo lắng khẩn trương hỏi con chó đen:
“Bây giờ không phải sư phụ lão nhân gia ông ấy đang đối phó với tên yếu đuối Tịch Giả kia hay sao?”
Trên thực tế, trong khoảnh khắc bọn họ bắt đầu thoát đi, trong lòng của mọi người đều mơ hồ có một cái suy đoán.
Mặc dù tên được gọi là đại địch kia không giết được sư phụ, nhưng thực lực… Rất có thể còn cao hơn sư phụ một phần.
Thậm chí Lý Phàm cần bọn họ sống sót mới có khả năng ổn định lại đạo tâm được.
Nhìn như thế nào cũng thấy dường như sư phụ đang ở thế yếu.
Nhưng con chó đen chỉ híp mắt một cái nói:
“Chuyện này ta chỉ có thể nói không biết, có nói thì các ngươi cũng không hiểu, không bằng không nói, cẩn thận thưởng thức đi, ngươi cũng đừng hỏi ta đã xảy ra chuyện gì, chuyện này có liên quan đến quá nhiều thứ, nói ra đối với ngươi hay ta cũng đều không có lợi, ngươi cứ coi như không biết là được, còn lại chỉ có thể nói nước ở đây rất sâu, liên quan đến rất nhiều thứ… Cho nên tốt nhất mọi người không hiểu thì không nên đi hiểu, hiểu quá thì không tốt lắm.”
Nó nói ra rất nhiều lời, hù doạ mấy người Ngô Đại Đức sửng sốt một lúc, không hiểu rõ chuyện gì.
“Này… Tại sao những lời này đều là những lời vô nghĩa vậy… Chó chết, ngươi lại bị cái gì vậy?”
Lục Nhượng cũng lẩm bẩm nói.
Nghe vậy Ngô Đại Đức cũng nhất thời phản ứng lại nổi giận nói: “Chó chết, sao ngươi lại lừa bọn ta?”
Hắn thực sự thiếu chút nữa đã tin tưởng rồi.
Mà ngay cả mấy người Long Tử Hiên cũng không nhịn được, ánh mắt nhìn về phía con chó đen có chút bất thiện.
Con chó đen nhìn thấy mọi người xoa xoa tay cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi nói:
“Các ngươi muốn làm gì… Bản Đế nói cho các ngươi biết, bản Đế chính là thiên hạ đệ nhị, chỉ có đi theo bản đế các ngươi mới có khả năng giữ được mạng… Cho nên phải biết tôn trọng bản Đế.”
Nó liên tục lùi về phía sau.
Mọi người nghe vậy cũng đều trực tiếp hết chỗ nói rồi, chó chết này thực sự rất biết giả bộ, cho đến bây giờ vẫn còn làm màu như thế.
“Đánh chết nó.”
“Ăn lẩu thịt chó.”
Tất cả mọi người đều nhịn không được.
Quan trọng là bây giờ bọn họ thực sự rất quan tâm đến tình hình chiến đấu của Lý Phàm, nhưng chỉ có con chó chết này hiểu rõ nhất mà thôi.
Kết quả nó vẫn còn che giấu.
Con chó đen thấy thế nóng nảy nói: “Được được bản Đế nói thật với các ngươi.”
Lúc này mọi người mới dừng lại nhìn chằm chằm vào nó.
Mà dường như con chó đen cũng do dự một lúc lâu, bỗng nhiên giơ móng vuốt ra chỉ về phía Ngô Đại Đức.
Ngô Đại Đức lập tức cứng lại, vẻ mặt giống như người máy nói:
“Không gì không biết, không gì không làm được, không từ bất cứ việc gì, không chỗ nào không nghe thấy, không chỗ nào không ở… Đệ nhất thiên hạ, chí cao trong vũ trụ, đây cũng là Tịch Giả.”
Hắn lẩm bẩm, mà vẻ mặt của mấy người Lâm Cửu Chính đều trở nên nghiêm túc.
Bọn họ đều có hiểu biết đối với Vô Thượng, cho nên… Cực kỳ hiểu những miêu tả này có ý nghĩa như thế nào.
Đệ nhất thiên hạ…
Chí cao vũ trụ…
Những từ ngữ này đủ để trấn áp toàn bộ sinh linh trong thiên hạ không thể thở nổi.
Mà sau khi Ngô Đại Đức nói xong những lời này bỗng nhiên mới phản ứng được, nói: “Ồ, lúc nãy ta làm sao vậy?”
“Chó chết, ngươi… Ngươi khống chế ta?”
Hắn nhìn chằm chằm vào con chó đen.
Con chó đen lại nói.
“Không có gì, bản Đế muốn cho ngươi thử nói ra hai chữ kia một chút xem có điềm xấu nào phủ xuống hay không… Dù sao không phải là sinh linh hắc ám nhắc tới tên của hắn ta, không đủ mạnh sẽ trực tiếp bị huỷ diệt đồng thời biến thành sinh linh hắc ám…”
“Ừm, ngươi không thay đổi, chứng tỏ hắn ta không có ý định ra tay, hiện tại vẫn chỉ đang bàng quan…”
Con chó đen lẩm bẩm.
Nhưng Ngô Đại Đức vừa nghe xong, huyết áp lập tức tăng vọt.
“Ngươi một tên bẫy người, ngay cả ta mà ngươi cũng hãm hại, ta giết chết ngươi.”
Ngô Đại Đức hận đến mức nghiến răng ken két, nếu không đánh lại, hắn thực sự muốn ăn lẩu thịt chó.
“Đúng rồi, ta vừa mới nói cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận