Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2798 - Phiên ngoại 5: Quá khứ chết đi 2

“Nơi đó không thuộc về chúng ta.”
Khiêu Đại Thần lên tiếng, lão không nhìn về phía sơn thôn nhỏ mà nhìn chăm chú vào vũ trụ cùng tinh thần ở bên trong chư thiên.
Ngao Vô Song mang theo toàn bộ Phàm Giới của “hiện thế” một mực tiến về phía “tương lai”, tránh thoát khỏi đại chiến kinh khủng ở bên trong dòng sông dài “quá khứ”, để tránh bị lan đến.
Hôm nay thời không này của bọn họ thực sự đã chạm tới “tương lai”.
Thế nhưng “tương lai” đã biến thành hiện thế, còn bọn họ thuộc về “quá khứ” rồi.
“Đây là một thời không lạc lối, chúng ta đã tránh được đại kiếp nạn, nhưng lại bị lưu lại ở trước Đê Bá của hiện thế này, chúng ta đều là những linh hồn mất đi.”
Thần Vu tiếp tục lên tiếng, giờ khắc này, lão bỗng nhiên giống như nghĩ thông suốt chuyện gì nói:
“Ta đã từng không rõ, vì sao người ở đời này đều không có linh hồn, bây giờ ta đã biết rồi… Bởi vì chúng ta cũng chỉ là linh hồn chết đi.”
“Chúng ta bị vây ở trong vũng bùn quá khứ, không có cách nào thoát ra khỏi, có đồ vật nào đó đang đào bới gốc rễ quá khứ, cho nên Lý Phàm tương lai tới đây quét ngang tất cả mọi thứ.”
“Nhưng cuối cùng chúng ta cũng đã mất đi, đối với một đời kia của Tiểu Lý, chúng ta đã là quá khứ mất đi, là hình ảnh không nên tồn tại, là lịch sử, là vết tích, nhưng không chân thực, chỉ có thể tồn tại ở trong Tịch Diệt.”
Khiêu Đại Thần lẩm bẩm nói:
“Mà ngày hôm nay, phía sau Đê Bá của quá khứ đã bị Tiểu Lý san bằng, cho nên đại triều thần thánh từ đầu nguồn quá khứ xông thẳng về phía hiện thế, hôm nay lại bị Đê Bá của hiện thế ngăn lại…”
“Mà sơn thôn nhỏ bởi vì có Tiểu Lý tồn tại cho nên đã trở thành nơi chân thực duy nhất.”
“Quá khứ chết đi không thể chạm tới chân thực, đây là khoảnh cách giữa hư và thực, là ranh giới giữa quá khứ cùng hiện thế.”
Thần Vu, một trong số cường giả cổ xưa nhất trong thế gian, thậm chí từng một lần kề vai chiến đấu với Lý Phàm trong quá khứ cực kỳ xa xôi.
Lão là người hiểu nhiều nhất về khởi nguyên của thế gian.
“Đúng vậy… Toàn bộ Phàm giới, toàn bộ quá khứ bị đại triều thần thánh bao trùm đều không thể chạm tới vũ trụ tinh thần.”
Ngao Vô Song cũng bỗng nhiên lên tiếng, hắn nhìn chăm chú vào vũ trụ tinh thần bên ngoài Phàm giới.
Khi bọn hắn tự cho là bản thân đang ở trong hiện thế, không ngừng chạy trốn khỏi đại họa Đê Bá, lao tới tương lai, cũng không hề biết lúc đi tới điểm cuối cùng, bản thân đã trở thành quá khứ, còn tương lai mới là hiện thế.
Toàn bộ thời không cùng thế giới không vượt qua nổi ranh giới cùng khoảng cách này.
“Chúng ta đều đã mất đi sao?”
“Lý tiền bối san bằng đầu nguồn đại họa, mọi thứ trong quá khứ đều bị san bằng, nhưng cuối cùng chúng ta cũng chỉ là quá khứ chết đi… Không có cách nào chạm tới được tương lai.”
“Đại triều thần thánh bị hiện thế cắt đứt.”
Bọn họ nói nhỏ, giờ khắc này bọn họ đều đã hiểu ra ý tứ của Khiêu Đại Thần.
Đây chính là nhân quả khó vượt qua nhất trong thế gian, là thứ vô căn cứ không có cách nào chạm tới được.
Đối với vũ trụ hiện thế mà nói, bọn họ là lịch sử, là quá khứ yên lặng.
Khó có thể chạm tới hiện thế, khó có thể chạm tới chân thực.
“Trải qua tất cả đại chiến cùng huy hoàng, nhưng khó có thể sửa đổi số mệnh của lịch sử…”
“Chúng ta đều sẽ trở thành quá khứ, tương lai đang ở trước mắt, nhưng lại là rãnh trời.”
“Nếu như mất đi, nếu như hóa thành đá cùng cát, sẽ không cảm giác được sự bi thương này, thế nhưng vì sao chúng ta lại thức tỉnh…”
Có người sầu não, có người nói nhỏ.
Bọn họ đều đang bị vây ở nơi này.
“Đừng hoảng hốt… Tiểu Lý, hắn tới từ tương lai, có lẽ hắn đang tìm đường.’
Mà Khiêu Đại Thần cũng lên tiếng, ánh mắt sáng quắc nói:
“Quá khứ, hiện thế, tương lai, bên trong đó có họa loạn, vì vậy mới sinh ra Đê Bá… Chuyện này có vấn đề lớn, chắc chắn có liên quan tới đại kinh khủng, quá khứ có đại họa, vậy còn tương lai thì sao? Tiểu Lý tới từ tương lai đến đoạn quá khứ này của chúng ta, như vậy ở bên trong tương lai có ai trấn họa?”
Không biết lão đang nghĩ tới điều gì.
“Có biến cố lớn.”
Bỗng nhiên Hắc Bạch ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua bầu trời, bên trong vô tận nhân quả.
Giờ khắc này, toàn bộ cường giả đều có cảm giác.
Bọn họ ngẩng đầu, chỉ thấy ở bne trong dòng sông dài năm tháng có vô số ánh sáng và hư ảnh chết đi đang tranh giành.
Toàn bộ những thứ đã chết đi, không biết ở bên trong tọa độ quá khứ nào của năm tháng, bởi vì đại triều thần thánh mà tất cả đều thức tỉnh lại, quá khứ cùng lịch sử không có cách nào đếm được hết, linh hồn cường giả mất đi không thể tưởng tượng nổi đang tranh giành cùng với hiện thế, tầng tầng lớp lớp, không thể tưởng tượng.
“Sinh linh phía sau Đê Bá?”
“Thời không cổ xưa hơn cả thời không Tiên Đạo, không chỉ có một tầng thời không?”
“Ở phía sau Đê Bá lại có nhiều nhân vật đáng sợ như vậy… Tầng tầng lớp lớp đầu nguồn, mênh mông vô tận, quá khứ chồng chất lẫn nhau.”
“Quá khứ xa xôi siêu việt thời không tiên đạo, tất cả đều từng được giấu ở phía sau Đê Bá cũng đều bị thức tỉnh lại hay sao… Muốn đi tới hiện thế?”
Mấy người Hắc Bạch cũng rung động.
Bọn họ đã là cường giả mạnh nhất trên thế gian này, thế nhưng cảnh tượng này vẫn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của bọn họ.
Ở phía sau Đê Bá là cái gì?
Không có người nào biết được, từng có cường giả đệ nhất Tịch Giả trấn thủ ở Đê Bá rất nhiều năm tháng, quan sát phía sau Đê Bá.
Ngoại trừ người đó ra cũng chỉ có một mình Lý Phàm mà thôi, sau đó hắn đã bước vào Đê Bá.
Lúc Ngao Vô Song cùng với Khiêu Đại Thần leo lên bên trên Đê Bá cũng chỉ có thể nhìn thoáng qua phía sau Đê Bá, không thể nhìn thấy được chân tướng kinh khủng ở phía sau.
Hôm nay, dường như tất cả mọi thứ đang hiện lên trước mắt mọi người, những quá khứ chết đi đang hiện lên, giống như một quyển sách lịch sử bị người ta lật mở.
Đó là những nền văn minh cực kỳ cổ xưa, cổ xưa hơn thời không tiên đạo rất nhiều, những quốc gia huy hoàng mênh mông cùng với sinh mệnh hoàng kim, tầng tầng lớp lớp, tuy nhiên cũng hóa thành quá khứ chết đi, những tồn tại kinh khủng đã từng sinh ra ở bên trong quá khứ, bên trong lịch sử, nhưng ngày hôm nay cũng đều biến mất, chỉ còn lại có quá khứ chồng chất lẫn nhau đang thức tỉnh.
Bên trong quá khứ này có vô số thần thoại cùng truyền thuyết kinh thiên động địa, mỗi một kỷ nguyên đều có quá khứ cùng thời không huy hoàng không thua gì Tiên Đạo, Thánh Đạo, Thần Đạo.
“Ở phía sau của Đê Bá chính là những thứ này hay sao… Ở bên trong những thứ này có cất giấu một đồ vật kinh khủng đang đào bới gốc rễ của quá khứ, nhưng hôm nay cái đó đã bị san bằng, chỉ còn lại những vết tích cũ bị đại triều thần thánh thức tỉnh lại, nằm ngang ở phía trước Đê Bá vô hình của hiện thế.”
Hắc Bạch lên tiếng.
Toàn bộ mọi chuyện đều đã trở nên rõ ràng.
Phía sau Đê Bá là quá khứ vô tận, bên trong quá khứ này có những nền văn minh cùng với dương gian huy hoàng, thiên đường của thần ma cùng với tịnh thổ của sự sống.
Tuy nhiên tất cả đều hóa thành quá khứ và hư vô, quá khứ lại bị một đồ vật kinh khủng không rõ nào đó phá hủy, đại họa lan tràn.
Mà Lý Phàm ngược dòng thời không cấm kỵ, đi qua Đê Bá, san bằng sự vật kinh khủng ở bên trong quá khứ, trả lại dáng vẻ ban đầu vốn dĩ của nó.
Hôm nay toàn bộ năm tháng đều tới hiện thế, những quá khứ chết đi, linh hồn chết đi đều được thức tỉnh, bị đại triều thần thánh cuốn đi, cùng nhau khát vọng muốn tiến vào hiện thế.

Cảnh tượng này cực kỳ kinh người, bên trong vũ trụ thuộc về hiện thế, vô tận quá khứ trùng điệp, mỗi một tầng đều mong mỏi muốn vượt qua sự hạn chế giữa hiện thế, tiến vào thời không của hiện thế, nhưng đều bị ngăn cản lại.
Quá khứ cùng với lịch sử đều ở bên ngoài hiện thế.
Mà vào thời khắc này.
Bỗng nhiên ở bên trong sơn thôn nhỏ phía trước chợt vang lên âm thanh khua chiêng gõ trống.
Cách xa khoảng cách không thể vượt qua, mấy người Hỏa Linh Nhi đều nhìn thấy dường như lúc này bên trong sơn thôn nhỏ vô cùng náo nhiệt, giống như đang có chuyện mừng.
Âm thanh khua chiêng gõ trống thậm chí vang dội toàn bộ Phàm giới, toàn bộ năm tháng quá khứ.
Lúc này bên trong những năm tháng cùng quá khứ qua lại, vô số nền văn minh huy hoàng đã thức tỉnh đều có cảm giác, những đôi mắt kinh khủng đều đang quan sát sơn thôn nhỏ ở bên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận