Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2229: Cơm tất niên 5

Bên cạnh, các đệ tử cũng vui sướng ăn đồ ăn ngon.
“Con cá này ăn thật ngon, ăn thật ngon sư phụ, ta đề nghị lại nướng thêm một con cá nữa.”
Thanh Trần ăn cá kho, miệng đầy tán thưởng.
Mà ngay cả Long Tử Hiên ăn thịt cá cũng nhịn không được nói:
“Nướng thêm hai con đi.”
Mọi người nghe thấy câu nói này của Long Tử Hiên, không hiểu sao đều cảm thấy có hơi là lạ.
Ngô Đại Đức gặm móng heo, gặm được một nửa thì chủ động ném cho con chó đen, bởi vì hắn đã thành thói quen rồi, nếu như không để cho nó thì Đại Hắc sẽ tự mình đoạt lấy, hơn nữa còn cắn hắn một cái.
Con chó đen cực kỳ chuyên chú gặm móng heo.
Mấy người Hoả Linh Nhi, Mộ Thiên Ngưng, Dương Sơ, Dương Thiên, Dư Linh Tuyết, Dư Linh Lung cũng ngồi chung một chỗ với Lý Phàm, lúc này đều rơi vào trong mỹ thực.
“Tay nghề của Lý tiền bối… Đã lâu không được nếm thử, thơm quá.”
Trên mặt của Mộ Thiên Ngưng tràn đầy hạnh phúc.
“Những thứ này… Đều là nguyên liệu nấu ăn cấp Chân Tổ…”
Hoả Linh Nhi nhịn không được cảm thán.
“Ta phải ăn nhiều một chút… A… Thế nhưng không ăn nổi nữa.”
Dương Thiên cảm giác đã ăn quá no rồi.

Lý Phàm cũng rất vui vẻ, vừa ăn vừa gắp cá cho Tiểu Bạch.
Hình như con mèo nhỏ này đặc biệt thích ăn thịt gà cùng với thịt cá…
“Đại Ma Vương, đến chúng ta cùng nhau nâng chén.”
Vân Khê lên tiếng, tất cả mọi người đều bắt đầu nâng chén.
“Chúc sư phụ năm con hổ cát tường.”
“Chúc sư phụ tràn đầy sinh lực.”
Bọn họ đều mở miệng cười.

Mà giờ khắc này.
Biển sương mù xám.
“Đã chuẩn bị xong, cẩn thận lựa chọn mấy tộc đi đến Tổ Giới sương trắng truyền pháp trước, tặng tài nguyên.”
Bên trong vùng đất Cận Cấm, một vị Chân Tổ nói với Phượng Thiên Cô.
Phượng Thiên Cô gật đầu nói:
“Đi thôi.”
“Chỉ cần có thể thu mua được tất cả lòng người, khiến cho bọn hắn từ bỏ con đường Cửu Pháp, kéo dài thời gian Tế Thế của bọn hắn, như vậy… Tốn bao nhiêu tài nguyên cũng đáng giá.”
Lão ta rất lạnh nhạt.
Hôm nay Cấm Kỵ Dị Tiên đã ra tay muốn phá giải chuẩn bị cuối cùng do vị mang điểm cuối của vạn đạo lưu lại ở nơi này.
Chỉ cần bên này phá giải được, như vậy thì Tổ Giới sương trắng không có khả năng uy hiếp được biển sương mù xám.
“Mặt khác liên lạc với Thám Cấm Giả, nghe nói Cấm Chủ hồi phục… Tặng cho hắn ta một ít lễ vật để bày tỏ kính ý của chúng ta đối với Cấm Chủ, cũng để cho bọn hắn tiện đường hỗ trợ kế hoạch của chúng ta ở trong thế giới đó.”
Đêm khuya.
Trong sơn thôn nhỏ.
Yến hội đã gần ăn xong, tất cả mọi người đều cảm thấy no nê.
Mọi người ngồi xung quanh một chỗ, trò chuyện đêm khuya.
“Đi, ta dẫn các ngươi đi bắn pháo hoa.”
Lý Phàm lên tiếng, năm xưa dưới sự dạy dỗ của hệ thống, hắn cũng đã học xong cách chế tạo ra pháo hoa, cho nên đã chuẩn bị không ít từ trước rồi, dù sao, năm mới cũng cần phải có không khí của năm mới.
Nghe vậy một đám đệ tử đều phi thường hưng phấn.
“Bắn pháo hoa rồi.”
“Nghe nói pháo hoa này rất đẹp.”
Lý Phàm mỉm cười, chia pháo hoa cho bọn họ.
“Lý Phàm, cái này làm như thế nào?”
Vân Khê nghi hoặc lên tiếng.
Lý Phàm liền hướng dẫn nàng:
“Cầm lấy phía dưới, sau đó châm kíp nổ ở bên trên là được rồi.”
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay của Vân Khê nói:
“Sẽ hơi giật một chút, cầm chắc.”
Sau đó đốt kíp nổ lên.”
Ngay lập tức một vệt sáng bắn lên không trung, tạo ra ánh sáng rực rỡ ở trên bầu trời.
“Thình thịch.”
Bầu trời đêm bị chiếu sáng, dường như có một ngọn lửa rực cháy ở bên trong bóng đêm, lộng lẫy rực rỡ.
“Đẹp quá.”
“Ta cũng muốn bắn.”
Một đám đệ tử đều hết sức hưng phấn.
Ngay lập tức, từng cái pháo hoa bắn lên không trung, pháo hoa rực rỡ nổ tung ở bên trên bầu trời đêm, tách ra thành nhiều đoá hoa xinh đẹp.
Còn ở bên cạnh, lúc này một đám bệnh nhân tâm thần đều nhìn đến mức ngây người.
“Đại đạo tách ra… Đây rõ ràng là bông hoa võ đạo cực hạn.”
Lạc Tinh Trần khiếp sợ lên tiếng, dường như ở bên trong pháo hoa này lão đã bắt được quỹ tích vận hạn của kiếm đạo.
“Nói bậy… Rõ ràng đây là hoạ đạo…”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Mộ Dung Uyển Từ tràn đầy say mê nói:
“Vô số đạo, trong khoảnh khắc đó đều toả ra, tạo thành vẻ đẹp tuyệt vời nhất thế gian… Làm sao Hoạ Đạo bình thường lại có thể miêu tả ra được kỳ cảnh đẹp đẽ bậc này được?”

Rất nhanh, pháo hoa đã được bắn xong.
Một đám đệ tử đều hết sức thoả thích, các thôn dân cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Tiểu Lý thật lợi hại.”
“Pháo hoa này thật là đẹp.”
Bọn họ đều khen ngợi.
“Lão Trương, rượu này của ngươi không quá được…”
Mà lúc này, Triệu nhị đại gia uống rượu ủ mười năm của Trương đại bá, lắc đầu nói:
“Còn không ngon bằng rượu ủ một năm của Tiểu Lý đâu.”
Trương đại bá nói:
“Ngươi không hiểu, đi đi đi, không cho ngươi uống rượu mười năm này của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận