Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2333: Vô địch tại một đầu Cổ lộ.

“Mau mau chúng ta mau tránh xa ra, một lúc nữa máu chó bắn lên người sẽ không tốt đâu.”
Tất cả mọi người đều lên tiếng.
Mà con chó đen cũng luống cuống, từng đạo sức mạnh huỷ diệt hoá thành tia chớp màu xám giống như thiên đạo chém xuống.
“Bốp!”
Tia chớp màu xám rơi xuống trên người nó, lập tức khiến cho nó da tróc thịt bong, gâu gâu kêu to.
“Rầm!”
Thiên Đao kinh khủng chém tới, cắt qua cổ con chó đen, ngay cả lông chó cũng bị cắt rụng không ít.
“Gâu… Đây là thứ quỷ quái gì…”
Con chó đen vội vàng thi triển đại pháp thuật, nó biến mất tại chỗ.
Thế nhưng ngay sau đó, cho dù nó đã ẩn thân trong hư không thì cũng vẫn bị loại lực lượng này tập trung, điên cuồng tấn công.
“Gâu… Quá đáng.”
Con chó đen thấy không thể trốn thoát được, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về bên phía Ngô Đại Đức.
“Chó chết, xem ra ngươi sắp xong đời rồi, cách xa ta ra một chút, Bàn gia cũng không muốn bị máu chó bắn tung tóe khắp người đâu.”
Ngô Đại Đức cảnh giác lên tiếng.
Thế nhưng hắn vừa mới dứt lời, con chó đen cũng đã vọt về phía hắn.
“Đệt mợ nó, con chó chết nhà ngươi, ngươi muốn gieo rắc tai họa?”
Ngô Đại Đức luống cuống, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Thế nhưng tốc độ của hắn căn bản không nhanh bằng con chó đen, rất nhanh, con chó đen cũng đã mang theo lực lượng hủy diệt kinh khủng đến bên cạnh Ngô Đại Đức.
Thế nhưng lực lượng hủy diệt này căn bản mặc kệ Ngô Đại Đức, vẫn chỉ rơi vào trên người của con chó đen.
“Gâu… DCM… Vì sao không đánh tên mập mạp chết bầm này, chẳng lẽ tên mập mạp chết bầm này không khiến cho người ta căm hận hay sao?”
Tâm tính của con chó đen cũng có chút đóng băng rồi, đây là… Đây là đả kích tinh chuẩn.
Căn bản không muốn thương tổn những người khác, chỉ bắt một mình con chó là nó.
“Bản Đế liều mạng cùng với các ngươi.”
Giờ khắc này, con chó đen vội vàng tung ra tất cả vốn liếng, bộc phát đủ loại thần thông.
Nó hóa thành núi cao, hóa thành Phượng ảnh, hóa thành Long hồn, hóa thành hàng vạn hàng nghìn phân thân.
Trong nháy mắt nó đã bị chết hơn ba trăm phân thân rồi.
Thế nhưng vẫn còn sống.
“Đệ mợ nó, sinh mệnh lực của Đại Hắc thật ngoan cường quá mức rồi?”
Long Tử Hiên cũng không khỏi lên tiếng.
“Chó chết này, rốt cuộc học được bao nhiêu tuyệt học bảo vệ tính mạng?”
Bên trên vai của Giang Ly, con rùa đen nhỏ quả thực đỏ mắt, nói:
“So với bản Quy còn cẩu thả hơn. Không được, lần này xong việc nhất định phải khiến cho nó giao hết những tuyệt học này ra đây.”
“Sinh mệnh lực của nó thật dồi dào, đã chết hơn ba trăm lần mà vẫn còn sinh long hoạt hổ… Có lẽ máu thịt ở trên người của nó cũng đã trở thành một lò Đại Dược sinh mệnh tuyệt thế rồi.”
Trong đôi mắt xinh đẹp dịu dàng của Tô Bạch Thiển tràn đầy ngạc nhiên nói ra chân tướng.
Các loại thần thông bảo mệnh của con chó đen là dựa vào sự mạnh mẽ của bản thân làm trụ cột.
“Gâu gâu gâu, ngươi cũng giết chết bản đế một ngàn lần rồi, rốt cuộc có hết hay không…”
Cả người của con chó đen cũng có chút khét lẹt rồi, hùng hùng hổ hổ nói:
“Đạo quả, ngươi con chó chết này, rốt cuộc đã hấp dẫn cái gì đến chỗ bản Đế… Ngươi một tên hàng hãm hại, có còn là người hay không?”
Bây giờ nó đã đoán ra được, có thể di dời nhân quả đại kiếp hủy diệt như thế này ném trên người của nó, đả kích tinh chuẩn như vậy… Cũng chỉ có đạo quả của nó mới có thể làm được.
Đã biết là… Bị đạo quả của chính mình gài bẫy rồi…
“Loại kiếp lực liên tục không ngừng như thế này… E rằng vốn muốn nhằm vào biển sương mù xám cùng với tổ giới sương trắng.”
Giang Ly ngưng trọng lên tiếng nói:
“Hủy diệt toàn bộ sinh linh trong biển sương mù xám, thậm chí cả tổ giới sương trắng, sau đó tiếp dẫn oán lực của thế gian để đẩy ra cánh cửa Luân Hồi… Nhất định là như vậy.”
Hắn đã trải qua nghi thức đại trận ở nguyên tộc thứ mười trước đây, cho nên trong lòng cũng hiểu rõ mục đích của chín nguyên tộc này.
“Chúng ta không ngại tương kế tựu kế.”
Lúc này Khương Tuyết bỗng nhiên mở miệng nói:
“Trực tiếp để cho đám người Huyết Tổ đi qua kiếp lực của đối phương.”
“Sau đó tiêu diệt đám Cấm Chủ của chín nguyên tộc, cướp giật quyền bính Luân Hồi.”
“Mà chúng ta sẽ trực tiếp đi đến lãnh thổ của chín nguyên tộc lớn, rắc Thảo Chủng Cố Sa Thảo ở bên phía cuối đường.”
Khương Tuyết từng thống lĩnh thiên quân vạn mã, ở cõi âm nàng còn được xưng là Huyết Đế, cho nên cực kỳ có năng lực khống chế toàn cục.
Mọi người nghe vậy cũng đều không khỏi gật đầu.
Đám người Ma Tổ từng được khí tức của Ngọc Hồng Trần bao phủ, hơn nữa ở trên người đều có rác rưởi được mang ra từ sơn thôn nhỏ, cướp giật ấn Luân Hồi… Hẳn là không khó.
“Có thể, cứ như vậy đi, đã không còn nguyên lực thế gian nữa thì còn có thể mở ra cánh cửa Luân Hồi được hay không… Oán lực của một con chó chết này… E rằng không đủ dùng đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận