Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2380: Mãng xà nhỏ ngoan ngoãn nghe lời

Vừa rồi nàng ta đã nhận được tin tức của đầu nguồn.
Kiếm Đạo nàng ta nhìn thấy ở trong Thanh Kiếm Tông có thể liên quan với vị kia ở trong truyền thuyết…
Mặc dù còn chưa xác định, nhưng dù cho chỉ cần có một chút khả năng…
Cũng đủ để doạ chết người.
Nàng ta mạnh mẽ ổn định tâm thần, giọng nói run rẩy:
“Để cho các nàng đi trước… Tránh các nàng xa một chút.”
Ở một chỗ nào đó thần bí.
Bóng tối nặng nề, xương trắng chồng chất muôn đời không tan.
Bên trên vương toạ bóng tối, tồn tại trầm mặc.
Trong bóng đêm bỗng nhiên có một giọng nói vang lên:
“Hắn rời thôn rồi sao?”
Ngai vàng bóng tối có tồn tại lên tiếng nói:
“Rời thôn.”
“Tu vi của hắn thực sự rất thấp?” Dường như giọng nói ở trong bóng tối rất nghi ngờ:
“Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa từng bước lên con đường tu hành?”
Ngai vàng bóng tối, giọng nói đơn điệu có vẻ hơi nặng nề nói:
“Ta cùng với hắn tâm ý tương thông… Hắn thực sự chỉ là nguyên anh, ngay cả bay cũng không thể nào biết bay, có vẻ chỉ bay được khoảng mấy trăm mét.”
Dường như tồn tại ở trong bóng tối trầm tư một lúc lâu rồi nói:
“Ở châu Khai Nguyên xuất hiện một loại kiếm đạo kinh khủng nào đó, siêu việt toàn bộ cường giả kiếm đạo đương đại mà ta đang theo dõi.”
“Có lẽ có quan hệ cùng với hắn.”
“Nhưng mà ngươi nói hắn chưa bước lên con đường tu hành?”
Giọng nói trên ngai vàng nở nụ cười:
“Ngươi nghi ngờ ta?”
Giọng nói trong bóng tối lên tiếng:
“Ngộ nhỡ hắn thiết kế hãm hại ta thì sao? Dù cho chỉ có một khả năng nhỏ nhoi, chúng ta… Cũng tình nguyện trốn thêm vài trăm triệu năm.”
Giọng nói ở trên ngai vàng bóng tối nở nụ cười:
“Ngay cả ta mà các ngươi cũng có thể giết thì sợ gì hắn?”
Giọng nói ở trong bóng tối chậm rãi vang lên:
“Làm sao chúng ta có thể xác định được hắn mạnh mẽ hay ngươi mạnh mẽ?”
“Chúng ta vô địch vô chung, vô tử vô diệt, trốn mấy trăm triệu năm cũng không tính là gì cả…”
Bên trên ngai vàng bóng tối, giọng nói đơn điệu thản nhiên nói:
“Không cần suy đoán.”
“Ta thử ra tay một lần thì biết rõ rồi.”

Lúc này Triệu Tư dẫn theo đoàn người Thanh Kiếm Tông đã thâm nhập vào sâu bên trong, phía trước sương mù dày đặc, thoạt nhìn hung hiểm khó lường.
Cho dù cả đoạn đường mọi người đều bình yên vô sự, thế nhưng lúc này nhìn về phía sương mù dày đặc ở phía trước cũng không khỏi đi chậm lại một chút.
“Để cho các nàng đi trước… Cách các nàng xa một chút.”
Giờ khắc này, giọng nói của kiếm tiên hư thối thực sự đã có chút kinh khủng rồi.
Bởi vì dựa theo tin tức có được, rất có thể kiếm đạo nhìn thấy ở Thanh Kiếm Tông có liên quan cùng với vị kia…
Cho nên chủ nhân ở bên kia truyền đến tin tức để cho nàng ta cách xa những người này một chút.
Mà nghe được âm thanh truyền đến từ Đạo Cảnh Địa, Lâm Nhất Hạo nhất thời sửng sốt.
Để cho mấy người Phạm Dao Dao đi trước?
Lâm Nhất Hạo hơi nghi hoặc một chút.
Nhưng hắn ta lập tức hiểu ra, Kiếm Tiên không muốn che chở đám người Phạm Dao Dao.
Dọc theo con đường này, những người này đều dính với ánh sáng của hắn ta cho nên mới an toàn đi đến được nơi đây… Đặc biệt là cái tên Phạm Phách Minh kia thực sự rất đáng chết.
Đáng tiếc muội muội của hắn ta…
Nhưng hắn ta chính là nhân vật chính… Nhân vật chính sẽ thiếu nữ nhân sao?
Nhân vật chính sợ gì không có vợ… Dạng gì nữ nhân mà không tìm được?
Hắn ta liền nói ngay:
“Đám sương mù ở phía trước nguy hiểm khó lường, ta kiếm nghị nên để cho người đi dò đường trước.”
Đối mặt với đám sương mù, tất cả mọi người cũng dừng lại.
“Triệu sư huynh nói có lý, ở đây đã đến gần chân núi của dãy núi Hàn Thước rồi… Tu vi của chúng ta hầu như đều bị áp chế rất mạnh mẽ.”
“Để cho người đi trước dò đường cũng tốt.”
Tất cả mọi người đều lên tiếng.
Triệu Tư cũng gật đầu nói:
“Để cho ai đi dò đường…”
Lâm Nhất Hạo chỉ về phía mấy người Phạm Phách Minh, Phạm Dao Dao nói:
“Để cho bọn họ đi.”
Nghe vậy ánh mắt của Triệu Tư lập tức rơi vào trên nhóm người của Phạm Dao Dao.
“Đúng vậy, bọn họ đi là thích hợp nhất.”
Đám người Tằng Thị Sát cũng lập tức lên tiếng phụ hoạ.
“Triệu công tử, Phạm Dao Dao này có thiên phú tuyệt hảo, trước đây còn được ba vị tông chủ của Thanh Kiếm Tông nhìn trúng… Để cho nàng ta đi là thích hợp nhất.”
Trong mắt Tằng Thị Sát lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Phạm Dao Dao quá chói mắt… Khiến cho bọn hắn đố kỵ.
Nếu như có thể khiến cho Phạm Dao Dao chết ở chỗ này…
Những người khác mới có cơ hội ở Thanh Kiếm Tông.
“Tằng Thị Sát, ngươi có ý gì?”
Phạm Phách Minh nổi giận nói:
“Ngươi muốn hại muội muội của ta… Muốn chết sao?”
Tằng Thị Sát cười lạnh nói:
“Ha ha ha, hại muội muội của ngươi? Đây là tốt cho mọi người.”
“Cho dù muội muội của ngươi hy sinh vì mọi người thì cũng đáng thôi… Không phải sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận