Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2743 - Thập phạt Đê Bá

Lý Phàm đối đầu trực diện với Đê Bá.
Lời của hắn vang lên khiến cho chư thiên đều nghe thấy được.
“Huỷ đệ tử ta…”
“Giết người yêu của ta…”
“Hôm nay… Chinh phạt Đê Bá!”
Lý Phàm rống giận, hắn chợt vung tay.
Lúc này.
Cửu Châu Cấm Kỵ, sơn thôn nhỏ, trong tiểu viện.
Trong thư phòng, một thanh trường kiếm rỉ sét ăn mòn bỗng nhiên trực tiếp biến mất tại chỗ.
Trường kiếm vượt qua thời gian và không gian trực tiếp xuất hiện ở trong tay của hắn.
Giờ khắc này, trường kiếm trong tay, rỉ sét ăn mòn muôn đời bỗng nhiên đều biến mất, thần hoa nở rộ, sắc bén đến tột độ, khí cơ ngút trời cao.
“Mở ra.”
Lý Phàm gào thét, chém một kiếm về phía Đê Bá.
Rầm!
Kiếm ý mênh mông thiêu đốt trăm vạn dặm hải dương màu đen ở xung quanh, trong nháy mắt hoá thành hư vô.
Nhưng một kiếm này chém vào trên hư ảnh Đê Bá, nhưng dường như Đê Bá vẫn bất động.
Lý Phàm dùng máu bao trùm lên thân kiếm, lại chém.
“Không…”
“Thật đáng sợ…”
“Mau nhắm mắt lại.”
Giờ khắc này, vô số Vô Thượng Giả đang quan sát cảnh tượng này xuyên qua hình ảnh đều cảm giác linh hồn đang run rẩy, trong mắt chảy ra máu tươi.
Chỉ là hình ảnh mà thôi thế nhưng cũng đã vượt ra khỏi cực hạn thừa nhận của Vô Thượng Giả.
Dùng máu bao trùm kiếm, chém ra một kiếm.
Giờ khắc này dường như Đê Bá lại có thể run rẩy.
Mơ hồ ở bên trong đó, Đê Bá đang bị chém ra một cái khe nứt.
Mà trường kiếm ở trong tay của Lý Phàm lại trực tiếp bị đứt gãy.
Trường kiếm gãy nứt ra, Lý Phàm liền bỏ đi trường kiếm, tới gần khe nứt kia.
Nhưng một lực lượng quỷ dị lưu chuyển, khe nứt kia lại có thể khép lại trong giây lát, khí cơ ở trên Đê Bá khẽ động, Lý Phàm trực tiếp bị đẩy lùi một trăm bước.
Hắn… Không có cách nào tới gần được Đê Bá!
Lý Phàm giống như hoá ma, hắn dốc hết toàn bộ sức lực, nắm tay nhuốm máu tươi, một chưởng phá trời cao, lại giống như một con thú hoang bị giam giữ.
Bị tấn công một lần nữa, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị dao động của Đê Bá đánh quay trở về…
Lý Phàm đã dốc hết toàn bộ sức lực.
Nhưng không lay động được Đê Bá quỷ dị kia.
Hắn đứng ở phía trước Đê Bá.
Cực kỳ lâu, không có một ai biết hắn đang suy nghĩ gì.

Mà giờ khắc này.
Ở bên trong Hắc Ám Chi Khung.
Tịch Giả chợt nói khẽ:
“Đây cũng là chuyện xưa thứ ba, Bất Lực.”
“Bất lực.”
Bóng dáng của hắn ta đột nhiên biến mất.
Sau đó đã vượt qua Hắc Ám Vực đã mở rộng vô biên vô tận, xuất hiện ở bên trên mảnh đại dương màu đen, bước từng bước đi tới bên cạnh Lý Phàm.
“Cảm giác bất lực như thế nào?”
Tịch Giả sóng vai cùng với Lý Phàm, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Đê Bá ở trước mặt, dường như ở trong mắt có sự tự giễu.
“Bạn thân đều đã chết hết, bị dị hoá, hồng nhan cũng ra đi… Nhưng đối mặt với Đê Bá lại hoàn toàn không có cách gì cả.”
“Loại cảm giác bất lực này… Khiến cho người ta tuyệt vọng.”
Hắn ta im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi nói:
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem phía sau Đê Bá.”
Hắn ta dẫn Lý Phàm leo lên bên trên Đê Bá.
Ở trước Đê bá có mấy bộ xương cốt bị tàn phá, vô tận năm tháng trôi qua, xương cốt đã bị bản luật dị hoá thành màu đen.
“Người Vô Ngã, có một không hai trong một thời đại, tâm cảnh vô địch hoàn mỹ, kỳ tài ngút trời.”
Tịch Giả tuỳ ý nhìn một bộ xương khô ở trong đó nói:
“Đạo của hắn ta có thể tránh được sự tru sát của bản luật, Vô Ngã thì không huỷ không diệt, nhưng đáng tiếc vẫn phải chết.”
Không bao lâu, hắn ta lại chỉ vào một bộ xương khô khác nói:
“Người Vô Vi, mạnh hơn người Vô Ngã một ít, nếu như đối đầu trực diện, chưa chắc ta đã là đối thủ của hắn ta, cho dù ta đã nắm giữ bản luật cũng gần như khó có thể giết chết được hắn ta.”
“Nhưng hắn ta cũng phải chết.”
“Hai người này chính là những người kinh diễm nhất mà ta đã từng thấy ngoại trừ ngươi và ta, cũng là dị số lớn nhất.”
Ánh mắt của Lý Phàm đảo qua người Vô Vi, người Vô Ngã, trong lòng trầm mặc.
Leo lên Đê Bá.
“Cho dù ngươi phá được Đê Bá thì như thế nào… Ha ha ha, chẳng qua ở phía sau Đê bá chỉ là tuyệt vọng sâu sắc hơn mà thôi…”
Tịch Giả nhẹ giọng nói, dường như ở trong lời nói của hắn ta tràn đầy cảm giác bất lực nói:
“Hơn nữa, ngươi không thuộc về thời không này, Đê bá không giết được ngươi, có lẽ ngươi cũng vĩnh viễn không qua được Đê Bá.”
“Ta không thể tìm thấy được gốc của ngươi ở trong quá khứ hay hiện thế, cho nên khả năng duy nhất là ngươi tới từ tương lai.”
“Lực lượng thuộc về tương lai không có cách nào tiến vào phía sau Đê Bá, nơi này thuộc về quá khứ chết đi, thuộc về hiện thế không có hy vọng.”
“Ngươi không có cách nào can thiệp, nhìn người thân đời này chết hết, ngươi có thể làm như thế nào?”
Tịch Giả cô đơn mỉm cười.
Giờ khắc này, Lý Phàm ngắm nhìn Đê Bá.
Hắn im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận