Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2659: Phàm cùng Tịch

Long Vương nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Cành đào nhẹ nhàng chỉ điểm một cái nói:
“Hao Hoang, làm sao bây giờ?”
Nghe vậy nhất thời tất cả mọi ánh mắt ở trong tiểu viện đều rơi vào người của con chó đen.
Con chó đen ngẩn người, nó khẩn trương tột độ nói:
“Gâu… Làm sao ta biết nên xử lý như thế nào…”
“Ta sẽ trốn, thực sự không được thì các ngươi đi theo ta cùng nhau chạy trốn đi.”
Nó nói đến đây, chân chó cũng khẽ run rẩy.
“Chó chết, ta thực sự không có nhìn lầm ngươi, thật cẩu thả.”
Ngô Đại Đức cũng nhịn không được mắng một tiếng.
“Trước hết ta phải chém con chó này đã, tránh cho dao động lòng quân.”
Chân Long rít gào.
Nhưng một cành đào mềm mại vô biên đã ngăn cản Chân Long lại, giọng nói của Đào tỷ bình tĩnh vang lên nói:
“Tốt, vậy thì trốn.”
“Mang theo mọi người cùng nhau chạy trốn.”
Trong tiểu viện, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người…
Trốn?
Con chó đen nói ra những lời này thì không kỳ lạ…
Nhưng bây giờ thậm chí ngay cả Đào tỷ cũng đều nói như vậy?
“Bàn Đào, ngươi có ý gì…”
Chân Long nổi giận.
Mà ngay cả gà mái cũng nghi ngờ nhìn về phía Bàn Đào.
Con chó đen cũng ngẩn người ra, nó nói:
“Đào tỷ, ngươi, ngươi thực sự cho ta mang theo mọi người trốn?”
Cây đào thản nhiên nói:
“Đúng vậy, ngươi hãy mang theo Thập Tôn, Thập Linh, Thập Dược trốn, sống sót.”
Con chó đen nhìn cây đào một lúc lâu, bỗng nhiên cắn răng một cái nói:
“Gâu, được chưa… Lần này bản Đế không đơn độc chạy trốn, mọi người theo ta cùng nhau trốn.”
Nói xong nó quay người lại nói: “Mập mạp chết bầm, thu dọn đồ đạc, không trốn nữa là muộn.”
Mấy người Ngô Đại Đức cũng không động đậy mà nhìn về phía cây đào.
“Đào tỷ… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Long Tử Hiên đặt câu hỏi.
Cây đào nói khẽ:
“Không cần hỏi nhiều, sống sót, không tiếc bất cứ giá nào sống sót.”
“Các ngươi sống, chủ nhân có thể thắng.”
Nghe vậy mấy người Long Tử Hiên vẫn hoang mang như trước.
“Gâu, nhanh lên một chút đi, bản Đế cảnh cáo các ngươi, Đào tỷ đã nói rất nhiều rồi, thiên cơ không thể tiết lộ, đừng hại chính mình, các ngươi nghe xong chân tướng, nhân quả gánh ở trên lưng, đến lúc đó bản Đế cũng không che chở được các ngươi nữa.”
Lúc này con chó đen cũng không thèm quan tâm nữa, tức giận mắng.
“Tin Đào tỷ.”
“Đi.”
“Sống sót.”
Mấy người Độc Cô Ngọc Thanh, Lâm Cửu Chính đều đưa ra quyết định.
Bọn họ lập tức thu dọn đồ đạc.
Lục Nhượng đi lấy Thần Huyết Thảo của Nam Phong, Cửu Chuyển Bảo Trúc của Giang Ly cùng với Cây Thế Giới.
Lâm Cửu Chính mang Thiên Lang vào trong Đạo Cảnh Địa của chính mình.
Những người khác cũng thu thập đủ các loại đồ vật, đủ loại chai lọ ở trong nhà bếp, giấy và mực ở trong thư phòng cùng với đất và nước giếng ở trong tiểu viện.
Dưới sự thúc giục của con chó đen, mọi người nhanh chóng đi ra khỏi tiểu viện.
Quay đầu lại, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào bốn chữ Vô Nhị Nhàn Đình ở trên cửa tiểu viện, trong lòng có muôn vàn không nỡ, nhưng vẫn dứt khoát rời đi.
“Đại Đức, đi xa nhà sao?”
Ở cổng thôn, Nhị đại gia đang nằm phơi nắng, nhìn thấy nhóm người bọn họ liền mỉm cười lên tiếng.
“Đúng vậy Nhị đại gia, mọi người phải đi cùng với chúng cháu…”
Ngô Đại Đức lên tiếng, nhưng Nhị đại gia lại xua tay nói:
“Đi đi, người trẻ tuổi còn có tương lai, chúng ta già rồi, không muốn đi đâu nữa.”
“Sau này các ngươi cố gắng làm việc, tương lai thành công rồi nhớ về thăm chúng ta là được.”
Trên mặt của Nhị đại gia nở nụ cười, hào hiệp vui sướng nói: “Đi đi, Nhị đại gia phải tiếp tục phơi nắng rồi.”
Trong lòng của mọi người không hiểu sao có chút trầm trọng nhưng vẫn xoay người rời đi.
Ở cổng thôn, một gốc cây mận đột nhiên bay ra ngoài, rơi vào trong Đạo Cảnh Địa của Ngô Đại Đức.
“Đây là…”
Mọi người bất ngờ.
“Cây mận của Tâm Ninh muội muội, sư phụ tự mình trồng ở cổng thôn, hôm nay cũng muốn đi theo chúng ta rời đi hay sao…”
Bọn họ đều dự cảm được cái gì.
“Không đúng…”
Nhưng vừa mới đi ra khỏi cổng thôn, con chó đen đã ngửi được cái gì, nó nhìn về phía trước nói: “Bên ngoài thôn đều bị Tịch Cảnh bao phủ rồi, nếu như bước vào chúng ta đều xong đời…”
Vào giờ khắc này, chỉ thấy ở trong sơn thôn nhỏ phía sau bọn họ, một gốc đại thụ phóng lên trên bầu trời hoá thành một nữ tử váy trắng, nàng phong hoa tuyệt đại, khí tức cường đại giống như có thể áp sập được cả ngân hà, đôi tay trắng nõn của nàng vung lên, trước mặt nhóm người Ngô Đại Đức bỗng nhiên xuất hiện thêm một con đường, lá đào rải khắp mặt đất, hoa đào lát thành đường.
“Đào tỷ vô địch! Đào tỷ vĩnh viễn là thần.”
Con chó đen trực tiếp chạy về phía trước, những người khác cũng vội vàng đuổi theo.
Con đường kia trực tiếp biến mất, bóng dáng của mấy người Ngô Đại Đức cũng không còn thấy nữa rồi.

Cổng thôn, Nhị đại gia vừa cầm lấy quải trượng, nhìn thấy cảnh tượng như vậy bỗng nhiên cười nói:
“Vốn định dùng cái mạng già này để chỉ một con đường cho những hậu sinh, nhưng bây giờ không cần thiết nữa rồi… Cây đào, lợi hại…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận