Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2335: Vô địch tại một đầu Cổ lộ. 3

Thế nhưng Ngao Vô Song lại khẽ thở dài một tiếng nói:
“Vốn dĩ chỉ muốn sử dụng thân phận của một người bình thường ở chung với các ngươi… Kết quả đổi lấy chỉ là khinh thường cùng với địch ý…”
“Được rồi ngả bài, Ngao Vô Song ta… Chính là người đứng đầu Cấm Chủ.”
Hắn ta vừa mới nói xong.
Tạch tạch tạch két!
Bỗng nhiên ở bên trong cái giếng sương mù xám lại có thêm một bộ xương nữa leo ra ngoài.
“Ồ? Ví Siêu Độ Giả thứ ba? Tại sao lại như thế này… Khí Luân Hồi do U Hư Chi Địa chỉ có thể luyện ra được hai Siêu Độ Giả mà thôi…”
Cấm Chủ Biện Thành kinh ngạc.
Ngay sau đó bộ xương thứ tư xuất hiện.
Bộ thứ năm…
Bộ thứ sáu…
Bộ thứ ba mươi…
Giờ khắc này, nhìn thấy xương khô rậm rạp chằng chịt xuất hiện.
Đám người Cấm Chủ Bình Đẳng, cấm chủ Biện Thành đều trợn tròn mắt, trực tiếp trợn tròn mắt rồi…
“DCM… Tại sao lại có nhiều Cấm Chủ sống lại như vậy được?”
“Điều này sao có thể… Khí Luân Hồi ở bên trong Địa Phủ sứt mẻ căn bản không có khả năng khiến cho nhiều Cấm Chủ sống lại như vậy được…”
“Rốt cuộc… Đã xảy ra chuyện gì?”
Bọn hắn đều ngơ ngẩn, hiện nay, cảnh tượng này có chút… Vượt qua nhận thức của bọn hắn rồi.
Rốt cuộc bộ xương cuối cùng cũng bò ra ngoài.
Xung quanh có trên một trăm bộ xương.
Mỗi một bộ xương đều có tu vi đạt đến cấp Xúc Cấm, đồng cấp với Cấm Chủ.
Bốp!
Bỗng nhiên một âm thanh vang lên, toàn bộ trên trăm vị Cấm Chủ của các thời đại đều quỳ xuống trước mặt của Ngao Vô Song, hết sức cung kính, giống như đối xử với thần linh.
“Là hắn ta… Là hắn ta…”
Cấm Chủ Biện Thành nhìn về phía Ngao Vô Song, giờ khắc này, sắc mặt của hắn ta đã hoàn toàn thay đổi rồi.
“Hắn ta đã khống chế trên trăm vị Cấm Chủ rồi…”
“DCM… Đánh thế nào được nữa?”
Bọn hắn trực tiếp đóng băng rồi, tất cả đều luống cuống.
Mà Ngao Vô Song lại hơi cô đơn nói:
“Vô địch tại một cái Cổ Lộ… Cô đơn…”
Hắn ta vẫy tay nói:
“Bắt tất cả bọn hắn lại cho ta.”

Sau đó không lâu.
Lực lượng do đại trận vận chuyển phủ xuống nguyên tộc thứ năm.
Ở bên trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện mười một bóng người.
Mười một bóng người này trực tiếp rơi ở trên tế đàn.
“Cấm chủ nguyên tộc ở đâu, đến đây nhận lấy cái chết.”
Lạc Tinh Trần xoay hai cái chùy gỗ nói.
“Ai dám tiếp một kiếm của ta?”
Doãn Từ An thản nhiên lên tiếng.
Một đám bệnh tâm thần đều cầm các loại rác rưởi ở trong tay nhìn quét qua toàn trường, chiến ý ngút trời.
Thế nhưng lại không có một người nào đáp lại.
“Này… Tại sao ta lại cảm giác… Hình như không có ai?”
Mông Nam cầm theo một cây búa gỗ, buồn bực lên tiếng.
“Ồ, ở trên mặt đất là cái gì… Đại Ấn Luân Hồi sao?”
Mộ Dung Uyển Từ ngạc nhiên lên tiếng.
Mọi người đều nhìn về phía tế đàn, chỉ thấy từng khối Đại Ấn Luân Hồi tán lạc ở bên trên mặt đất, giống như rác rưởi vậy, không người nào quan tâm…
“Này… Xảy ra chuyện gì vậy…”
Thảo Tổ Cửu Biến nói:
“Lẽ nào đám Cấm Chủ này biết chúng ta muốn tới, cho nên chạy trối chết, ngay cả Đại Ấn Luân Hồi cũng không cần nữa?”
Tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, có chút ngẩn ra…
Nguyên tộc thứ năm, bên trên tế đàn.
Một đám bệnh nhân tâm thần đều hơi nghi hoặc một chút.
Chín đại Cấm Chủ đâu rồi…
Tại sao lại biến mất…
Hơn nữa đều ném toàn bộ đại ấn Luân Hồi ở chỗ này…
“Lẽ nào có âm mưu quỷ kế gì hay sao?”
Bọn họ đều có chút cảnh giác.
“Mặc kệ, cho dù có âm mưu quỷ kế gì… Cũng không đáng kể.”
Ma Tổ Vô Dạ lên tiếng nói:
“Đại ấn Luân Hồi ở trong tay, tên của vị kia vang lên, mọi âm mưu quỷ kế… Đều phải tiêu tan thành mây khói.”
Hắn không hề sợ hãi một chút nào.
Nghe vậy những bệnh nhân tâm thần khác cũng gật đầu… Ngược lại, có tên của vị kia thì họ đều vững tin.
Nghĩ đến đây cũng không còn lo lắng nữa.
“Đã như vậy, chúng ta chuẩn bị… Mở ra Luân Hồi.”
Doãn Từ An lên tiếng, lúc này bọn họ nhặt đại ấn Luân Hồi ở trên đất lên.
Trong nháy mắt khi tay chạm vào đại ấn Luân Hồi, trên người của bọn họ, bên trong thức hải đột nhiên sinh ra một luồng khí tức Luân Hồi nhàn nhạt.
Đại ấn Luân Hồi ở trong tay của bọn họ bắt đầu run rẩy.
Cộng minh!

Mà giờ khắc này.
Không người biết được.
Ở bên trong tế đàn của nguyên tộc thứ năm có chôn dấu một sợi xích sắt.
Đầu nguồn của sợi xích sắt này là một cái hố chôn to lớn.
Bên trong hố chôn là sương mù xám nồng nặc không gì sánh được, hơn nữa còn có một chút khí đen nhàn nhạt đang chuyển động.
Hủ Nô cầm một đầu khoá sắt ở trong tay, giống như một người chết.
Bỗng nhiên khoá sắt đen nhánh khẽ run lên.
Hủ Nô nhất thời đứng dậy, giống như cương thi.
“Quyền bính Luân Hồi bắt đầu chuyển động…”
Hủ Nô nói nhỏ:
“Ta… Chính là người chưởng khống.”
Hắn ta đứng dậy, thân ảnh bỗng nhiên biến mất tại chỗ rồi.
Một luồng khói đen theo khoá sắt nhanh chóng truyền lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận