Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2495: Khiêu Đại Thần xuất hiện 2

Châu Khai Nguyên có sơn thôn nhỏ, nhất định là không thể ở đây được nữa, phải nhanh chóng chạy trốn.
Mà đối với thế giới Cấm Kỵ, thực ra… Hắn ta cảm thấy rất xa lạ.
Nhưng Lôi Đế nghe vậy lại khẽ ngẩn người.
Ngao Vô Song muốn rời khỏi châu Khai Nguyên…
Không biết hắn ta nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên thử thăm dò nói:
“Chủ nhân… Không bằng đi tới U Châu?”
“U Châu rất tốt, bên kia non xanh nước biếc, có một ngàn chín dòng sông lớn, hơn nữa mỹ nữ như mây, nhất định rất thích hợp với ngươi.”
Hắn ta quả thực muốn giựt giây.
Nghe vậy Ngao Vô Song cũng do dự nói:
“Thủy Đế… Hình như trước kia cũng cùng với ngươi?”
“Qua bên kia, nàng ta sẽ không bắt ta làm Thiên Mệnh Đạo Tử nữa chứ?”
Hắn ta vẫn rất lo lắng.
Lôi Đế cũng nói:
“Chủ nhân, ngươi cần gì phải sợ hãi, nếu như nàng ta bắt ngươi trở thành Thiên Mệnh Đạo Tử, đó chính là huyết kiếm, không phải ngươi ưa thích nhìn người khác nhảy múa thoát y hay sao? Thủy Đế chính là một con mãng xà xinh đẹp, đến lúc đó để cho nàng ta nhảy múa đi.”
Hắn ta cực lực giật giây!
Bởi vì trong suy nghĩ của Lôi Đế, sở dĩ hắn ta lưu lạc đến một bước này cũng bởi vì Thủy Đế.
Nếu như không phải nàng ta phái người đến trộm bổn nguyên của hắn ta…
Cho nên hắn ta hận!
Hận không thể khiến cho Thủy Đế cũng phải nếm thử cảm giác đau khổ thân bất do kỷ đấy.
Ngao Vô Song vẫn rất do dự, có nhảy múa thoát y hay không cũng không sao cả, quan trọng là hắn ta nghĩ khoảng cách giữa U Châu cùng với châu Khai Nguyên cũng không tính là quá xa, không quá an toàn…
Nhưng vào giờ khắc này, bỗng nhiên ở bên trong Đạo Cảnh Địa của Ngao Vô Song có một giọng nói già nua truyền ra:
“Ừm… Chim nhỏ nói không sai, Thủy Đế nhảy múa thoát y rất xinh đẹp, thân hình như rắn nước, ở bên trong đám Đại Đế nàng ta cũng nằm trong những hạng đầu…”
Nghe được giọng nói này, Lôi Đế cùng với Ngao Vô Song đều sợ hãi giật nảy mình.
Bọn hắn đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy ở bên trong bông hoa lôi đạo của Lôi Đế bỗng nhiên có một lão già chậm rãi leo ra ngoài.
Lão già kia giống như một vị Vu Cổ, thân hình hư huyễn, giống như linh thể, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra được ở trên cổ của lão lộ ra một ít xương cổ xưa, bên hông có giắt đao, trên lưng còn đeo một cái chiêng trống.
Trang phục rất kỳ lạ.
Thế nhưng Lôi Đế vừa nhìn thì lập tức giật mình, thất thanh nói:
“Khiêu Đại Thần?”
“Ngươi… Tại sao ngươi lại ở bên trong bông hoa lôi đạo của ta?”
Hắn ta hoảng sợ lùi về phía sau theo bản năng, trên mặt lại tràn đầy sự khủng bố.

Lúc này.
Đoàn người Độc Cô Ngọc Thanh đang nhanh chóng chạy đi.
Sau đó không lâu, bọn họ cũng đã xuất hiện ở thành Biên Lôi.
Thế giới Cấm Kỵ thực sự quá lớn, muốn xuyên qua toàn bộ châu Khai Nguyên, chỉ dựa vào cơn lốc Phù Dao thì cũng cần phải mất mấy ngày.
Cho nên vẫn còn phải cần đến Truyền Tống Trận.
Mà ở trong tiểu viện, con rùa đen nhỏ không có ở đây, chỉ còn lại con chó đen mà thôi… Thế nhưng Độc Cô Ngọc Thanh thực sự không dám tin tưởng Truyền Tống Trận của con chó đen kia…
Cho nên vẫn nên đến thành Biên Lôi, ở đây có sẵn Truyền Tống Trận, chỉ cần ở trên đường chuyển tiếp một hai lần là được rồi, một hai ngày là có thể đến châu Khai Nguyên.
Hôm nay thành Biên Lôi đã được Phạm gia thống nhất, khi mấy người Độc Cô Ngọc Thanh đến ddaay đều nhận được sự tiếp đón nhiệt liệt của già trẻ gái trai Phạm gia.
“Bái kiến lão tổ.”
Phạm Trường Thọ cùng Phạm Thanh Vân đều cung kính vô cùng nói:
“Lão tổ, đã chuẩn bị xong truyền tống trận đi tới U Châu cho ngài.”
Nghe vậy Độc Cô Ngọc Thanh ngoài ý muốn nói:
“Ngươi biết ta muốn đi U Châu?”
Phạm Trường Thọ nói:
“Trong lời tiên đoán của Khiêu đại thần có nhắc tới… Xây dựng lại Thánh Nguyên Hoang Thiên, chiến ký bất diệt, sấp sét sụp đổ. Hai câu tiếp theo chính là “Củi đen đốt cháy sông lớn, Côn Bằng vỗ cánh nước triều cạn”, cho nên khẳng định bước tiếp theo lão tổ sẽ đi tới U Châu…”
Độc Cô Ngọc Thanh nghe vậy không khỏi suy tư.
Khiêu Đại Thần này… Quả nhiên từng bước đều chính xác.
Đế Đình thế gian cũng đều chỉ có thể trở thành một bộ phận trong tiên đoán của lão, thậm chí còn có can đảm tính toán hắc ám, dường như ngay cả mấy người Nhị đại gia cũng đều rất bội phục Khiêu Đại Thần này.
Từ trước đến nay, chuyện duy nhất có khả năng Khiêu Đại Thần tính sai chính là sư phụ mang cây đèn kia đi…
Trong lúc hắn suy nghĩ, Phạm Trường Thọ lại chỉ vào một cây cờ lớn ở trong Phạm gia nói:
“Lão tổ ngài xem, cờ của chúng ta thế nào?”
Độc Cô Ngọc Thanh nhìn qua một cái, chỉ thấy ở bên trên cây cờ đã được dựng lên trước cửa có hai chữ lớn:
“Hoang Thiên!”
Đây chính là chiến kỳ do Phạm gia bọn hắn chế tạo ra dựa trên tiên đoán của Khiêu Đại Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận