Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2578: Một bút doạ Vô Thượng 2

Đây chính là sự chênh lệch vĩnh hằng, là lạch trời không thể nào vượt qua được, cho dù kiếp trước Hắc Bạch đã từng đi theo Lý Phàm đến đầu nguồn để bình loạn, nhưng thực ra hắn vẫn còn chưa đạt được cảnh giới Vô Thượng.
Rầm!
Sấm sét cửu thiên, mẫu khí đại địa, biển cây cỏ đều sụp đổ, bàn tay khổng lồ màu đen kia gần như bóp nát toàn bộ núi Kim Đế.
“Không… Liều mạng với hắn ta.”
“Cô nương này đi theo con đường Cấm Kỵ chân chính, nàng là hy vọng của chúng ta, muốn động vào nàng chỉ có thể bước qua thi thể của chúng ta.”
“Giết.”
Lúc này nhóm người Phù Phong Đại Thánh, Hoàn Hôn Chùy Thần đều đỏ mắt xông lên phía trước muốn chịu chết.
“Ta muốn chiến…”
Ánh mắt Chiến Thiên Đế như sao sáng, nói:
“Dùng lực lượng tàn niệm này của ta để đưa nàng rời khỏi.”
Bóng dáng của hắn gần như hư hóa, diễn xuất ra một đại đạo vượt qua không gian kéo dài ở trước mặt của Tô Bạch Thiển.
Hắn muốn dùng lực lượng cuối cùng để đưa Tô Bạch Thiển rời đi.
“Còn muốn chạy?”
Giọng nói lạnh lùng của Vô Thượng vang lên, bỗng nhiên có một thác nước màu đen trực tiếp đánh ở trên con đường của Chiến Thiên Đế.
“Đáng tiếc… Chỉ còn lại có một đạo tàn niệm, nếu như vẫn còn có thân thể ở đây, dùng hết tính mệnh diễn hóa ra con đường Thiên Đế thì còn có thể đưa nàng rời đi…”
Chiến Thiên Đế thổn thức mỉm cười, trong mắt của hắn chỉ còn lại sự áy náy sâu sắc:
“Xin lỗi.”
Toàn bộ thân thể của hắn đều muốn biến mất.
Lúc này Đại Đế Hắc Bạch cũng giơ Luân Hồi Đại Ma lên cao, rất nhiều sương mù màu đen lại có thể bị tiêu tan, nhưng vẫn là quá ít, Đại Ma màu đen của hắn luyện hóa sương mù màu đen chỉ giống như lấy một chén nước trong biển lớn.
“Lẽ nbào thật sự phải để cho nàng chết đi hay sao?”
Vào giờ khắc này, bên trên bầu trời vô tận của núi Kim Đế bỗng nhiên có một cái cửa đá khổng lồ xuất hiện.
Ở bên trong cửa đá có tiếng người đang nói nhỏ.
“Nếu như chúng ta ra tay… Chân thân hắc ám sẽ đến, ta và ngươi sống tạm cho tới nay, cần gì phải như vậy.”
“Mà thôi, mà thôi…”
“Người mang Tiên Chủng, Đại Đế Luân Hồi, hình bóng Chiến Thiên Đế… Đều phải mất đi rồi, không đành lòng, thế nhưng… Bất lực.”
“Từ lâu rồi chúng ta cũng chưa từng rơi xuống, lúc nào cũng có thể sẽ chết, dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể ngăn cản được một lúc, cái giá phải trả là quá lớn…”
Ở bên trong cánh cửa kia cuối cùng không có người nào ra tay, chỉ có ngồi xem.
“Gâu, mấy con rùa rụt đầu ở bên trong Vạn Đạo Chi Môn, lần này vẫn còn không ra tay hay sao? Bây giờ ra tay, làm người thôi.”
“Tô Bạch Thiển có mối quan hệ sâu xa với vị kia.”
Bên trên núi Kim Đế, con chó đen nhạy bén cảm nhận được Vạn Đạo Chi Môn xuất hiện, nhanh chóng hô to.
“Nghiệt súc, chỉ dựa vào ngươi cũng dám kêu la om sòm đối với chúng ta?”
Bên trong Vạn Đạo Chi Môn có giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Vị kia đã qua đời rồi, có liên quan đến hắn thì như thế nào? Còn chờ vị kia ra tay hay sao, ngươi mang thi thể hắn ngã xuống ở trong bóng tối về giao cho chúng ta… Chúng ta sẽ bảo vệ người này, thế nào?”
Con chó đen nghe vậy, mắt chó âm trầm, không thèm nói gì nữa.
Thế giới Cấm Kỵ đã không còn có người nào dám tiếp tục ra tay nữa.
Bàn tay khổng lồ đã tới.
Vào giờ khắc này.
Rầm!
Trong thiên địa, bên trên chín tầng trời bỗng nhiên có thác nước rủ xuống, hình như có một người nào đó đang vẽ ra thời không.
Một nét vẽ này trực tiếp bao phủ toàn bộ núi Kim Đế, che chở mấy người Tô Bạch Thiển, Long Tử Hiên, khiến cho bàn tay khổng lồ hắc ám kia lại có thể không thể tiến thêm một bước nào.
“Cái gì?”
Trong bóng tối, Vô Thượng quá sợ hãi nói:
“Cô gái này có quan hệ gì với ngươi? Trước đó chúng ta không biết rõ tình hình… Mọi chuyện đều có thể thương lượng được… Xin đừng ra tay…”
Giọng nói Vô Thượng lại có hơi run rẩy.
Sơn thôn nhỏ.
Bên trong tiểu viện, trên tờ giấy Tuyên Thành trống không, bốn phía đã xuất hiện rất nhiều hoa văn thần bí, chẳng qua ở giữa vẫn là một mảnh trống rỗng, lúc này Lý Phàm hạ bút xuống.
Những cảnh tượng được vẽ ra cực kỳ giống với những bức tranh được điêu khắc ở bên trên Thanh Đồng Cổ Đăng.
“Chủ nhân, ngài muốn vẽ thứ gì?”
Bên cạnh Cung Nhã nghi ngờ lên tiếng.
Nàng đã từng nhìn thấy những bức tranh của chủ nhân, như bức tranh thác nước chảy từ trên núi xuống, bức tranh mặt trời chiều… Thế nhưng chưa bao giờ từng nhìn thấy chủ nhân vẽ bức tranh kỳ lạ như vậy.
Nhìn qua… Lại có chút tương tự như lịch treo tường mà con người đã sử dụng.
Lý Phàm nghe vậy thản nhiên nói:
“Vốn dĩ không định làm, nhưng mà hôm nay… Chỉ có thể như vậy.”
Thực ra hắn cũng không có chút hứng thú nào đối với lịch treo tường do Khiêu Đại Thần để lại.
Dù sao nhìn qua thì lịch treo tường kia kỳ kỳ quái quái, vừa nhìn thì cũng thấy không quá bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận