Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2450: Hố sâu vô hạn

Hiện tại, nói theo một ý nghĩa nào đó, thực ra hắn ta giống y như đúc một người bình thường…
Thế nhưng làm sao mà một người bình thường có thể leo ra khỏi một cái hố sâu cao mười mấy mét được…
“Thánh… Thánh nữ, mau tới kéo ta lên.”
Hắn ta nhất thời nóng nảy, hô to.
Nhưng lực lượng lôi đạo ở trong núi Lôi Đạo quá mạnh mẽ, ở trong khu vực này, ngay cả quy tắc không gian cũng đều không tồn tại, căn bản không có cách nào truyền âm thanh ra bên ngoài được.

Lúc này.
Mấy người Độc Cô Ngọc Thanh đã chạy tới sườn núi.
“Phía trước… Lại có lôi quang dày đặc.”
Phạm Phách Minh ngạc nhiên phát hiện, phía trước lại xuất hiện một khu vực tương tự.
Hơn nữa lôi quang ở nơi này quả thực còn nồng nặc hơn nhiều so với trước kia.
Ba người đi qua, chỉ thấy ở nơi này lại có một cái hồ nước màu xanh lam, ở ở giữa hồ có một loại dịch thể màu xanh lam trong suốt.
Mỗi một giọt dịch thể đều ẩn chứa sấm sét cuồn cuộn, phi thường cuồng bạo.
Mỗi một giọt đều có thể hóa thành sấm sét cửu thiên, có thể tiêu diệt một vực, hủy được một châu.
“Loại chất lỏng này… Thoạt nhìn chất lượng còn không bằng nước bên trong rãnh nước ở trong thôn nữa, hơn nữa lại còn có thật nhiều điện…”
Phạm Dao Dao lên tiếng.
Nhưng hai mắt của Phạm Phách Minh cũng lóe sáng nói:
“Thứ tốt… Cái này chắc chắn có thể tiếp dẫn tới Đạo Cảnh Địa, khiến người ta đạt đến cảnh giới Bích Thủy.”
Sau cảnh giới Tức Nhưỡng là cảnh giới Bích Thủy, mà cảnh giới Bích Thủy cần mở ra dòng nước sinh mệnh bên trong đất đai được xây dựng từ cảnh giới Tức Nhưỡng.
Như vậy chuyện tu luyện đều dựa vào cách tìm kiếm dòng nước sinh mệnh nhét vào bên trong đó.
Cho nên đối với những cao thủ cảnh giới Tức Nhưỡng mà nói, nước ở trong hồ không khác gì trân bảo vô thượng, là hy vọng thăng cấp.
“Lão tổ… Ta, ta có thể mang đi hết nước ở nơi này được không?”
Vẻ mặt của Phạm Phách Minh nóng bỏng nhìn Độc Cô Ngọc Thanh.
Ánh mắt của Độc Cô Ngọc Thanh phức tạp, người này… Thực sự không hổ là cầm tinh con chó, quả thực là thổ phỉ mà…
“Ngươi tùy ý là được rồi…”
Nghe vậy Phạm Phách Minh lập tức tiến lên, mở ra Đạo Cảnh Địa, bắt đầu chứa nước.
Một cái hồ nước to lớn, đại dương lôi dịch mênh mông dần dần nhìn thấy đáy.
Sau một lúc, một hồ lôi dịch này đều bị hắn lấy hết rồi.
“Đầu nguồn của hồ này thật là nhiều nước bùn, có lẽ phải sâu bảy tám thước, đây cũng đều là thứ tốt…”
Phạm Phách Minh còn không biết dừng lại, nhìn chằm chằm vào nước bùn ở dưới đáy hồ, muốn ra tay.
Độc Cô Ngọc Thanh nhịn không được nói:
“Mau đi thôi, nước bùn hày không có hiệu quả gì.”
Lúc này Phạm Phách Minh mới lưu luyến tiếp tục đi về phía trước.
Sau đó không lâu.
Bọn họ phát hiện ra một rừng cây thần dị, khắp rừng cây được bao phủ ở dưới lôi vân, dùng điện làm gốc, dùng lôi làm thân, sấm sét làm quả, nhưng lại dựng dục ra sức sống mênh mông.
“Phát đạt, phát đạt rồi, khi tộc nhân tu luyện đến cảnh giới Sinh Mộc, hơn phân nửa là có thể trồng những cây này vào bên trong Đạo Cảnh Địa.”
Phạm Phách Minh quả thực giống như hít phải thuốc lắc, hắn nói:
“Lão tổ, ta đi nhổ cây.”
Sau đó hắn tiến lên bắt đầu nhổ cây, ngay cả một mầm cây nhỏ cũng không bỏ qua, để lại một đống hố lít nha lít nhít ở khu vực này.
“Muội muội, mau đến giúp ta nhổ cây đi, Đạo Cảnh Địa của ta sắp không chứa nổi nữa rồi.”
Vừa nhổ cây, Độc Cô Ngọc Thanh còn lớn tiếng hô hoán.
“A, ta tới rồi.”
Phạm Dao Dao cũng chạy theo.
Độc Cô Ngọc Thanh đứng ở bên ngoài nhìn cảnh tượng này, khóe miệng nhịn không được co rúm lại…
Thổ phỉ mà…

Mà ở phía sau.
“Tại sao lại chưa có đi ra, đào lâu như vậy sao?”
Thủy Thanh Linh hơi nghi hoặc một chút.
Thời gian Thủy Tĩnh đi vào có chút quá lâu rồi…
Tuy nhiên nghĩ đến bên trong có lẽ chính là đạo thổ của Lôi Đế, nàng ta cũng cảm thấy không có gì đáng trách rồi, cẩn thận một chút nên chậm một chút cũng là chuyện bình thường.
“Mà thôi, ta vẫn nên đi giúp đỡ hắn ta đi.”
Nàng ta nói nhỏ, lúc này đi vào bên trong.
Nàng ta cũng không hài lòng, bởi vì thực ra nàng ta cũng không quá muốn đi tới nơi này…
Thân làm Thánh nữ, nàng ta cực kỳ thông minh, tất nhiên biết sở dĩ Thái thượng trưởng lão Thủy Đức Hằng để cho Thủy Tĩnh đi theo cùng là vì muốn khiến cho Thủy Tĩnh kiến công lập nghiệp…
Nàng ta cũng không muốn làm trái nổi khổ tâm của lão nhân gia, thân làm Thánh nữ, nàng ta đã không còn mong muốn gì nữa, những công lao này để cho Thủy Tĩnh, nàng ta cũng không cảm thấy gì cả.
Bỗng nhiên khi đi về phía trước, hình như nàng ta đã dẫm vào đồ vật gì đó…
Sau đó nàng ta liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
“A…”
Là giọng nói của Thủy Tĩnh.
Tại sao lại cảm giác giọng nói này truyền tới từ bên dưới…
Nàng ta không khỏi lùi về phía sau một bước, cố gắng hết sức đẩy ra lôi quang ở phía trước, sau đó lúc này mới nhìn thấy được cảnh tượng ở trước mặt…
Bạn cần đăng nhập để bình luận