Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2132: Vẩy mực không dấu vết (2)

Cuối cùng ở bên trên bầu trời của Thần Châu Tế Thế xuất hiện cảnh tượng như sau:
Đại đạo vô biên nổ tung, một con đường lớn quy tắc được ngưng tụ đang sụp đổ thành từng mảnh nhỏ, bên trên bầu trời có mưa to bắt đầu rơi xuống, sương mù bốc lên, vô số đạo tắc rơi xuống nhân gian.
“Thượng Lộ Giả… Chết rồi.”
“Trời… Điều này sao có thể, người nào chết?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chân Tổ Giới hoảng sợ.
Đó là thiên tượng do Thượng Lộ Giả chết đi, Chung Cực diệt vong, vẫn còn đạo với trời.
Mà Trưởng Tôn Trường Thanh hào hoa phong nhã, nho nhã ôn hòa cầm theo cái đầu của Võ Kiến Đạo chiếu cáo thiên hạ.
“Võ Kiến Đạo đại nghịch bất đạo, âm mưu gây bất lợi với toàn bộ Chân Tổ Giới, chúng ta đã chém giết.”
“Võ Tộc cũng như vậy, thiên hạ chí sĩ đầy lòng nhân ái, lúc này Võ tộc chính là kẻ thù của ba tộc.”
Nghe vậy tất cả mọi người đều chấn động.
Lúc này, dưới sự hiệu lệnh của Trưởng Tôn Trường Thanh, ba gia tộc lớn Trưởng Tôn Gia, Ninh Gia, Giang Gia bắt đầu công phạt Võ tộc.
Võ tộc trực tiếp bị tiêu diệt.
Trong một ngày, Võ tộc, một trong số chín cổ tộc trường sinh hiển hách đã biến mất khỏi thế gian này.
Đồng thời ở bên trong nội bộ Cơ gia cũng xảy ra một trận đại chiến.
Một vị cường giả của Cơ gia là Cơ Hiên Viên đột nhiên xuất hiện, đánh một trận chém giết bảy Khai Môn Giả của gia tộc, phát ngôn nói muốn hoàn toàn vạch rõ giới hạn cùng với Cơ Vô Lục…
Đó là một trận đại thanh tẩy, toàn bộ tổ đình của Cơ gia cũng đều bị máu tươi che mất, có người nói toàn bộ người của Cơ tộc đều đã bị chết mất bảy phần mười.
Từ ngày hôm nay trở đi, trong chín cổ tộc trường sinh, Dương Tộc, Khương Tộc đã biến mất từ sớm, Võ tộc bị tiêu diệt, Cơ gia toàn toàn bị đổi mới…
Vẫn còn đứng sừng sững không ngã cũng chỉ còn lại có năm gia tộc lớn bao gồm Trưởng Tôn gia và Ninh gia…
Thay đổi bất ngờ, Chân Tổ Giới hoàn toàn rối loạn.

Đồng thời.
Một trong Tứ Vực Bát Hoang, Bát Mặc Đạo Vực.
Đạo Vực như bức tranh vẽ.
Ở bên trong Bát Mặc Đạo Vực, hai loại khí huyền hoàng đan xen lẫn nhau, xuất hiện một tòa cung điện.
Chuyện kinh người là tòa cung điện kia lại được treo ở bên trong một trang giấy trắng.
Rõ ràng trang giấy trắng kia đang phát ra khí cơ kinh người.
Ở bên trong cung điện vô cùng yên tĩnh.
Nhưng có hai nữ tử không nói gì, chỉ yên lặng vẽ tranh.
Một người ở trong đó đeo khăn che mặt, cả người của nàng mặc váy đen, lạnh lùng trang nhã, hết sức chuyên chú nhìn vào bức tranh ở trong tay.
Bức tranh kia ẩn chứa một thế giới hết sức mênh mông.
Ở bên trong đó có núi non liên miên không dứt, có dòng sông dài cuồn cuộn tráng lệ, ở bên dưới núi non có thôn xóm sinh sống, khói bếp lượn lờ, bên bờ sông có thuyền bè đang đi lại, thuyền đánh cá đang hát vang…
Có thành lớn huy hoàng, có thành nhỏ khói lửa, có người đang hối hả, có người đang phóng túng, có người ở nhà làm vợ, có người đưa con đi tới học đường…
Dường như ở bên trong bức tranh kia chứa đựng toàn bộ hình ảnh của một thế giới, đang bảo tồn.
Mà ở trung tâm của hình ảnh là một người nam tử, nam tử kia có khuôn mặt sinh động, khóe miệng mang theo nụ cười, ánh mắt nhìn về phía người ở bên ngoài bức tranh, dường như là một phương thức làm bạn trong yên lặng.
Nữ tử váy đen xoa xoa nam tử một lúc lâu, bỗng nhiên cười nói;
“Lang quân, ngày hôm nay ngươi nên đi Tây Trì ngắm cá, khi nào quay trở về nhớ viết cho ta một bài thơ.”
Nói xong, nam tử kia liền biến mất, ngay sau đó, bút vẽ ở bên trong tay nàng khẽ chuyển động, nam tử kia đã xuất hiện ở trong bức tranh, ngắm cá ở bên cạnh một hồ nước phong cảnh hữu tình, thái độ nhàn nhã dạo chơi.
Nàng… Đang sử dụng phương thức của mình để khiến cho “lang quân” được sống ở bên trong thế giới trong tranh.
Tiếp theo, dường như nàng không muốn quấy rầy lang quân của mình nữa, ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử ở bên cạnh.
Nàng phong hoa tuyệt đại, một thân mặc váy liền màu tím, thế nhưng ánh mắt của nàng lại dại ra, trong tay cầm lấy bút vẽ không ngừng miêu tả ở bên trên trang giấy trắng, ngòi bút hạ xuống, thế nhưng lại không vẽ ra được cảnh tượng gì.
Nàng vẫn duy trì động tác như máy móc, lật qua lật lại, giống như vĩnh viễn không ngừng chuyển động.
“Muội muội, đổi giấy thôi.”
Nữ tử váy đen có chút thương hại lên tiếng, nàng thay đổi một tờ giấy lớn cho thiếu nữ váy tím.
Thiếu nữ váy tím làm như không nghe không thấy.
“Mặc dù lang quân của ta đã chết rồi, thế nhưng ta vẫn còn nhớ rõ hình dáng của hắn… Mà ngươi lại càng đáng thương hơn ta, ngay cả vẽ cũng không vẽ ra được… Muôn vàn chấp niệm đổi lấy một lần vẩy mực mà cũng không có dấu vết…”
Nữ tử váy đen lắc đầu.
Nhưng vào giờ khắc này, bút vẽ ở trong tay của thiếu nữ váy tím bỗng nhiên dừng lại, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài đại điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận