Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2345: Người đứng đầu Luân Hồi 2

“Đối với sinh linh, từ nơi này theo một ý nghĩa nào đó, thực sự giống như con kiến… Trong lúc chúng ta tự cho rằng bản thân đang trải qua những năm tháng đẹp đẽ, thời không ở bên cạnh đã xảy ra đại chiến có thể quyết định sự tồn vong của cả thiên hạ rồi…”
Giang Ly không khỏi thở dài.
Ở bên trong thế giới sương mù xám, bọn họ đã đạt cấp Chân Tổ, gần với cường giả Xúc Cấm, thế nhưng đối mặt với lực lượng của đầu nguồn thì vẫn nhỏ yếu như trước, thậm chí không thể quan sát được.
“Có thể thắng sao…”
“Nếu như có thể thắng… Có lẽ vẫn còn có hy vọng, vị mang điểm cuối của vạn đạo còn sống, một đạo thân cuối cùng của những người đó…”
“Nếu như vị kia vẫn còn ở đây, nếu như vị kia vẫn còn ở đây thì tốt biết bao nhiêu…”
Lúc này đám quỷ Thái Dịch đều khẩn trương đến cực điểm.
Bỗng nhiên!
Ầm ầm!
Sương mù xám cuồn cuộn chợt cuốn tới từ bên trong thế giới vô biên kia.
Sương mù xám lần này còn kinh khủng hơn lần trước rất nhiều, giống như hàng tỉ con hồng hoang cự thú, ở bên trong sương mù xám còn có một chiến xa sương mù xám kinh khủng áp đảo hết tất cả mọi thứ.
“Khôi Thập Nhị Hầu.”
Tất cả đám lão quỷ Thái Dịch đều giật mình quát to:
“Ngươi qua, trong ước định giữa chúng ta cùng với ngươi, ngươi không được quá cảnh, thế giới này thuộc về chúng ta.”
Lúc này người xuất hiện chính là cường giả ở bên trong biển sương mù xám, được tôn là Đệ Thập Nhị Hầu.
Nhưng mà ở bên trong chiến xa sương mù xám, một sinh linh màu xám tro cũng phát ra giọng nói lạnh lùng:
“Các ngươi cũng đã bị phế đi rồi, Luân Hồi sẽ đi theo con đường sương mù xám.”
Nghe vậy chín con lão quỷ đều phi thường tức giận nói:
“Chuyển thế của vị mang điểm cuối của vạn đạo đang ác chiến cùng với độc thủ ở đầu nguồn, ngươi không ra tay trợ giúp, ngược lại còn muốn đoạt Luân Hồi?”
Sinh linh sương mù xám ở trong chiến xa chỉ lạnh lùng nói:
“Chỉ lấy Luân Hồi, không hỏi cái khác.”
Nói xong chiến xa lạnh lùng xông về phía nguyên tộc thứ năm ở trong Cổ Lộ Cấm Kỵ.
Hắn ta đang chờ đợi.
Chờ đợi cánh cửa Luân Hồi bị đẩy ra ở nơi ấy, quyền bính Luân Hồi tái hiện.

Lúc này nguyên tộc thứ năm.
“Đến lúc rồi… Cánh cửa này… Chúng ta đã tiếp cận đến cực hạn.”
Ma Tổ Vô Dạ nói nhỏ, truyền âm cho những người khác nói: “Bàn tay thối rữa kia đã sắp mò tới chân của ta rồi…”
Hắn đang dùng lực mở ra cánh cửa Luân Hồi, thế nhưng cũng đã cảm thấy lạ thường.
Bên dưới tế đàn có quỷ vật nào đó.
Có một bàn tay thối rữa đang lặng yên đi qua bên cạnh thân thể của bọn họ để tiếp cận với Luân Hồi.
“Rất tốt… Cùng nhau…”
Lạc Tinh Trần mở miệng rống to nói:
“Chúng ta… Cùng gọi tên của hắn.”
Lão vừa mới dứt lời.
Bên dưới tế đàn trực tiếp nổ tung, một thi thể thối rữa nhảy ra bên ngoài, cả người của hắn ta quấn đầy vải liệm, tròng mắt gần như muốn rớt ra ngoài, lộ ra ánh mắt dữ tợn.
“Luân Hồi thuộc về chúng ta.”
Hắn ta cầm khoá sắt ở trong tay, muốn bắt lấy đám bệnh nhân tâm thần này lại.
Mà mấy người Lạc Tinh Trần, Khuynh Thành, Doãn Từ An đều không để ý đến hắn ta, chỉ nhẹ nhàng đọc lên một cái tên:
“Phàm.”
Giờ khắc này, xung quanh mười một vị bệnh nhân tâm thần, hải dương nhân quả trực tiếp nổ tung, dường như bọn họ không còn tồn tại ở trong thế giới này nữa, chặt đứt tất cả liên hệ cùng với muôn đời, siêu thoát hết tất cả mọi thứ.
“Đây là cái gì?”
Tròng mắt của hu nô trực tiếp rơi ở trên mặt đất, giờ khắc này, hắn ta cảm giác như đang vỡ tan…
Rõ ràng bản thân chỉ là một con kiến nhỏ, thế nhưng bị người ta dùng vài tỷ vạn tấn thuốc nổ oanh tạc.
“DCM ta…”
Hắn ta không kịp nói ra một câu đầy đủ đã trực tiếp biến mất, vải liệm quấn ở xung quanh người đã hoá thành tro bụi, thịt thối trực tiếp bị bốc hơi thành hư vô, dường như cho đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.

Mà lúc này mười một bệnh nhân tâm thần cũng có cảm giác.
Giờ khắc này cánh cửa Luân Hồi kia… Mở ra vì bọn họ.
Đại ấn Luân Hồi ở trong tay của bọn họ cũng hoàn toàn hợp nhất.
Quyền bính Luân Hồi… Hoàn toàn tái hiện, bị nắm ở trong tay.
Chín địa phủ tàn phá hiện lên ở bên cạnh bọn họ, đại đạo âm u cũng hiển hiện ở bên dưới chân của bọn họ…
Cùng lúc đó.
Ở giữa thiên địa bỗng nhiên có khói vàng cuồn cuộn, một Luân Hồi khác xuất hiện!
Đó là một cái cầu đá bị khói vàng bao vây xung quanh.
Đồng thời xuất hiện còn có một cái Địa Phủ khác, Địa phủ Luân Chuyển.
Ở bên trong Địa Phủ Luân Chuyển có một giọng nói truyền ra:
“Các vị, đã lâu không gặp.”
Đương nhiên đó chính là giọng nói của Tề Song Minh.
Thấy thế mấy người Doãn Từ An, Mông Nam đều mừng rỡ.
“Cuối cùng Thập Phương Địa Phủ cũng đã tái hiện, các vị Diêm Quân có thể hợp nhát đại ấn Luân Hồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận