Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2327: Đã lừa gạt chính mình 2

Con chó này sợ hãi như thế, ngược lại khiến cho bọn họ cũng không biết nên làm như thế nào.
“Nó nói có đạo lý, là chúng ta nóng lòng.”
Cây đào lên tiếng nói:
“Có thể chủ nhân thật sự có hậu thủ… Nhưng toàn bộ ở trong thiên địa, chỉ sợ không có người nào biết được, rốt cuộc chuẩn bị sau cùng của chủ nhân là cái gì.”
“Dựa vào lừa gạt… Đã lừa gạt tất cả, bao gồm cả chính mình…”
Dường như cây đào có điều suy nghĩ, bỗng nhiên nói:
“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta… Có lẽ không nên muốn biết về đầu nguồn, về chuyện kế sách phá cục nữa…”
Gà mái nghe vậy, có vẻ hơi sợ hãi nói:
“Ý của ngươi là…”
Cây đào nói:
“Đã lừa gạt tất cả… Bao gồm chính mình.”
Gà mái gật đầu nói:
“Đúng vậy, muốn quá nhiều, e rằng ngược lại không tốt…”
Mà ở trong hồ nước bỗng nhiên xuất hiện Long Ảnh rung trời, quần long rống giận:
“Chiến, chiến phá tất cả, giết hết chư thiên.”
“Chiến phá tất cả, giết hết chư thiên.”
Bộ tộc Chân Long, ý chí hào hùng, khí thẳng trời cao.
Gà mái lạnh lùng nói:
“Lại tìm đường chết? Ngày hôm nay tâm trạng của chủ nhân cũng không quá tốt, đánh thức hắn, các ngươi có thể tuỳ tiện chọn món được rồi.”
Nghe nói như thế, một đám Chân Long… Đều khẽ ngẩn người, sau đó vội vàng trốn về dưới mặt nước, không dám đi ra ngoài nữa rồi.
Mà cây đào lại bỗng nhiên nói:
“Thực ra mấy người Chân Long còn tốt hơn nhiều, chỉ cần đánh một trận, không cần suy nghĩ nhiều… Như thế mới đúng.”
Nghe nói như thế, bên trong hồ nước nhất thời có Chân Long kích động nói:
“Đào tỷ, cuối cùng ngươi cũng nói được công đạo rồi.”
“Phượng mái, ngươi có nghe thấy không, ngay cả Đào tỷ cũng đã nói Long tộc chúng ta mới đúng.”
Phải kêu là được nước lấn tới, quả thực là nở mày nở mặt.
Gà mái trầm mặc một lúc rồi nói:
“Ý của nàng, không phải là đang nói đầu óc của các ngươi tương đối đơn giản… Nghĩ không ra được những chuyện phức tạp hay sao?”
Nghe vậy, một đám Chân Long ở trong hồ nước lập tức giật mình.
“Đại ca, hình như Phượng mái nói rất đúng… Cái này không giống như đang khen chúng ta đâu…”
Có Long yếu ớt lên tiếng.
Chân Long Long Vương: “...”

“Đúng rồi, Vân Khê… Đã mượn ngọc Hồng Trần để biết được chuyện năm đó, ngay cả Chí Ám Chi Cục nàng cũng đã hiểu rõ, nàng…”
Lúc này, con gà mái bỗng nhiên nói tiếp:
Cây đào nói:
“Nàng vẫn là vị mang điểm cuối của vạn đạo… Từng nhìn thấy một góc của thời gian, kiếp trước đã để lại ngọc Hồng Trần đến tận bây giờ, tất nhiên sẽ có tác dụng.”
“Vị mang điểm cuối của vạn đạo… Có thể cũng đang làm bố cục của chủ nhân.”
Gà mái gật đầu nói:
“Đã hiểu rồi… Đại Mạc gần bị vạch trần, đôi mắt của đầu nguồn cuối cùng cũng sẽ quét đến đây, mà vị mang điểm cuối của vạn đạo, Thập Tôn Nhị Hung đều muốn vào cuộc.”
Cây đào thương cảm nói:
“Cả cuộc đời chủ nhân đau khổ, mấy năm nay rốt cuộc cũng có những ngày không buồn không lo, vui vẻ thoải mái, hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt tiêu dao…”
“Đáng tiếc năm tháng yên tĩnh thực sự quá ngắn, trôi qua quá nhanh…”
Sáng sớm hôm sau.
Ánh mặt trời chiếu xuống toàn bộ sơn thôn nhỏ, Lý Phàm tỉnh lại từ giấc ngủ say.
“Meo meo.”
Bạch Tiểu Tình cũng vươn móng vuốt nhỏ, duỗi lưng một cái.
Lý Phàm sờ sờ Tiểu Bạch nói:
“Rời gường mèo con lười này.”
Lúc này mặc xong quần áo, hắn ôm Tiểu Bạch đi ra ngoài.
Trong viện, các đệ tử đều đã dậy rồi, Cung Nhã cũng mang bữa ăn sáng lên.
Dưới sự hầu hạ rửa mặt của các nữ đệ tử, mọi người cùng nhau ăn bữa ăn sáng.
“Đại Ma Vương, chúng ta chuẩn bị xuất phát ngày hôm nay.”
Vân Khê nói với Lý Phàm.
Lý Phàm nhìn thoáng qua các đệ tử, chậm rãi gật đầu nói:
“Tốt.”
Vân Khê nói:
“Lúc này chúng ta có thể sẽ đi ra ngoài rất lâu đó…”
Lý Phàm nói:
“Ừ.”
Vân Khê mở to mắt nhìn hắn nói:
“Ngươi chỉ ừ một tiếng sao?”
“Không có gì khác sao?”
Lý Phàm nghe vậy nở nụ cười, không đùa giỡn với nha đầu ngốc này nữa, hắn nói:
“Ta đã thu dọn hành lý cho ngươi rồi.”
Nói xong hắn mang một bao quần áo ra, nói;
“Những bộ quần áo, váy vóc mà bình thường ngươi thích nhất đều ở đây rồi.”
“Nếu như ngươi thiếu phấn thơm, ta sẽ chọn một số mùi hương thanh nhã, phân chia vào các bình nhỏ, nếu như lúc nào da khô, mặt trời chói chang quá thì nhớ thoa đều cho bản thân một chút.”
“Chọn hai đôi giày mềm mại nhất, còn có bít tất, cây dù…”
“Còn có một hộp sủi cảo, bánh rán, dùng hộp răng quỷ để đựng rồi, nếu như đói bụng thì nhớ ăn kỹ.”
Hắn nói xong thì ngẩng đầu nhìn về phía Vân Khê nói:
“Còn có thiếu cái gì nữa không?”
Bên trong đôi mắt to tròn của Vân Khê có một tầng hơi nước, nàng quay lưng đi, lau mắt nói:
“Không còn gì.”
Lý Phàm mỉm cười, nha đầu ngốc này…
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn những đệ tử xung quanh, phát hiện một đám đệ tử đều đang nhìn chằm chằm vào hắn…
Lúc này Lý Phàm nghiêm mặt nói:
“Còn nhìn cái gì nữa? Muốn đi xa nhà còn không chuẩn bị đồ đạc của mình?”
Các đệ tử:
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận