Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2491: Khiêu Đại Thần đã chết? 2

“Mặc dù chúng ta không hiểu nhiều, nhưng vẫn còn chưa đến mức hồ đồ, tất nhiên là biết nếu như dựa theo chuyện mà Khiêu đại thần dặn dò, cắt máu đốt đèn, có lẽ chúng ta sẽ phải chết…”
Nghe vậy Lý Phàm càng ngoài ý muốn, Nhị đại gia… Bọn họ đều biết?
Nếu như mấy người Nhị đại gia đã biết Khiêu Đại Thần đang muốn gài bẫy bọn họ, vì sao vẫn còn kiên trì như vậy, muốn cắt máu đốt đèn chứ?
“Vậy vì sao ngài còn phải kiên trì cắt cổ tay của mình?” Lý Phàm hỏi.
Nghe vậy Nhị đại gia cũng cảm thán một tiếng nói:
“Khiêu Đại Thần vất vả mệt nhọc cả một đời, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ cho bản thân, một mực suy nghĩ cho cả thôn, hắn làm như vậy nhất định là có chuyện bất đắc dĩ… Còn về phần chết, số tuổi của ta cũng đã lớn như vậy rồi, còn có chuyện gì chưa từng nhìn thấy qua, sợ gì cái chết chứ?”
“Hơn nữa năm đó trước khi Khiêu đại thần rời khỏi thôn vẫn luôn vui buồn thất thường, nhắc tới các loại từ ngữ như “đốt đèn”, “tắt đèn”, “cứu người”, “Tịnh thổ”... Cho nên chúng ta đoán, nếu như hắn để cho chúng ta làm như vậy, có lẽ là để cứu người… Có thể là để cứu chính hắn, hoặc có thể là cứu một người khác…”
“Hôm nay… Ngọn đèn đã được đốt lại biến mất, bởi vì cái gọi là người chết như đèn tắt, chứng tỏ rằng có lẽ Khiêu đại thần đã… Haiz…”
Trên mặt của ông tràn đầy vẻ hồi ức.
Nghe vậy trong lòng Lý Phàm không khỏi khẽ động.
Thì ra người ở trong thôn đã biết hết tất cả mọi chuyện…
Thế nhưng cho dù đã biết hết tất cả, những vẫn tình nguyện hy sinh bản thân mình…
Mặc dù người ở trong thôn cũng chỉ là thôn dân sơn dã, phàm phu tục tử, thế nhưng Lý Phàm lại nghĩ bọn họ cũng có một loại đạo đức tốt.
Ngay cả sinh tử cũng có thể xem nhẹ được.
Đồng thời hắn cũng cảm thấy may mắn, may mà bản thân đã lừa gạt được cây đèn kia, dù sao căn bản mấy người Nhị đại gia không phải đơn giản bị lửa, ngược lại bọn họ đã biết sẵn đó là chỗ chết nhưng vẫn làm theo, có thể nói là ôm lòng chịu chết rồi.
“Nhị đại gia cũng không cần phải đau lòng, nếu như người đó là Khiêu đại thần, có lẽ sẽ không chết một cách dễ dàng như thế…”
Lý Phàm an ủi một câu.
Nhị đại gia nghe vậy nói:
“Haiz, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít rồi…”
“Quên đi, làm hết sức mình, nghe theo số trời, chuyện nên làm thì làm.”
Lý Phàm mỉm cười nói:
“Nếu như thực sự không được, coi nhu hắn đã chết đi, đốt cho hắn một chút tiền giấy cũng là chuyện nên làm.”
Hắn vẫn rất hiểu rõ mấy người Nhị đại gia.
Những lão nhân gia như thế này, trong lòng chỉ cần sự an ủi, dù sao cũng phải để cho bọn họ làm chút chuyện gì đó.
Nghe vậy Nhị đại gia gật đầu nói:
“Ngươi nói đúng, ta phải đi đốt vàng mã.”
Nói xong hắn xoay người rời khỏi.
“Ngọc Thanh, đi gọi mấy người Thuỷ Thanh Linh cô nương đến đây, ăn xong bữa sáng thì khổ cực ngươi đi một chuyến nữa, tìm Long sư huynh của ngươi.”
Lý Phàm lên tiếng, lại dặn dò:
“Chú ý quan sát một chút, đêm qua, ta thấy Phạm Phách Minh, Phạm Dao Dao cùng với Thuỷ Thanh Linh đều có chút không được bình thường lắm…”

Sau đó không lâu.
Độc Cô Ngọc Thanh liền dẫn ba người quay trở về tiểu viện.
“Bái kiến Lý tiền bối.”
Ba người bọn họ đều hành lễ.
Thuỷ Thanh Linh càng cung kính hơn.
Bởi vì bây giờ, từ trong miệng của mấy người Phạm Phách Minh, Phạm Dao Dao, nàng ta đã biết thân phận của Độc Cô Ngọc Thanh và Lý Phàm.
Độc Cô Ngọc Thanh… Tổ tiên tiên dân.
Đây là tin tức bậc nào, nếu như truyền đi, toàn bộ thiên hạ đều phải chấn động.
Mà Lý Phàm… Địa vị càng không thể tưởng tượng nổi, tổ tiên tiên dân cũng chỉ là đồ đệ của hắn mà thôi.
“Không cần đa lễ, ăn điểm tâm đi.”
Lý Phàm mỉm cười lên tiếng.
Mà nhìn bữa sáng “giản dị tự nhiên” kia, Thuỷ Thanh Linh lại rung động một lần nữa…
Trứng Phượng Hoàng… Lại có thể dùng để ăn.
Nàng ta lại cảm nhận được bản thân nghèo kiết hủ lậu như thế nào.
Ăn xong bữa sáng, Lý Phàm nói:
“Thuỷ cô nương, ngươi đã biết được tung tích đồ đệ của ta, xin mời ngươi dẫn đường đi một chuyến rồi.”
Thuỷ Thanh Linh nghe vậy trịnh trọng gật đầu nói:
“Thanh Linh tuân mệnh.”
Không ngờ chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà suy nghĩ của nàng ta đã nghiêng trời lật đất.
Trong khoảng khắc nàng ta biết Đế Đình Thuỷ Đạo chỉ xem mình như quân cờ vứt đi, toàn bộ kỷ niệm với Đế Đình Thuỷ Đạo cũng đều tiêu tan thành mây khói.
Hơn nữa bản tính của nàng ta cũng không xấu, nếu không lúc ở Đế Đình Lôi Đạo cũng sẽ không muốn giúp đỡ mấy người Độc Cô Ngọc Thanh rời khỏi.
Mà bây giờ nàng ta cũng đã biết Lý tiền bối… Đang chuẩn bị đối phó với hắc ám.
Điều này khiến cho nàng ta… Cảm xúc dâng trào, kiên định quyết tâm muốn đi theo Lý Phàm.
“Sư phụ, ta có thể mang theo con cá mà Độc Cô Ngọc Thanh nuôi đi được không?”
Lúc này, Độc Cô Ngọc Thanh lên tiếng.
Lý Phàm nghe vậy cũng cảm thấy kỳ lạ, đi ra ngoài tìm người lại còn mang theo cá đi cùng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận