Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2426: Hiếu chết ta rồi

Lúc đó Phạm Dao Dao không ăn hết thì cũng ném đi hết rồi, thế nhưng hắn cẩn thận hơn, mặc dù có chút chán ngán, thế nhưng vẫn để lại một ít ở trên người…
Nghe vậy Phạm Trường Thọ nhất thời kích động, trong mắt phát sáng nói:
“Thứ tốt, thứ tốt.”
Lão nhận lấy mật ong cùng với nửa cái tổ yến, nhìn kỹ rồi nói:
“Tổ yến này… Có thể nói là bảo vật cấm kỵ.”
“Mật ong này… Tinh tuý của trăm loại hoa cấm kỵ, cực kỳ bất phàm.”
Phạm Thanh Vân cũng cực kỳ khiếp sợ nói:
“Hai đồ này… Đủ để cho Phạm gia chúng ta phát triển nhảy vọt, thậm chí chấn hưng cả gia tộc.”
“Lão tổ, chúng ta lập tức giấu hai đồ vật này đi, chậm rãi tiêu hoá, ta cảm thấy mỗi năm lấy ra một giọt mật là được.”
Nghe vậy Phạm Trường Thọ lập tức nói:
“Một giọt? Còn hàng năm?”
“Ngươi có thể đừng kén chọn như vậy được không?”
Nói xong lão mở nắp bình ra, uống một hớp lớn.
“Mật tốt, mật tốt, ta cảm giác lão phu có thể sống thêm một nghìn tuổi, ha ha ha, ha ha ha…”
Hai mắt của lão quả thực đang phát sáng, giờ khắc này, bên trên khuôn mặt khô đét của lão lại có thể hiện lên vẻ hồng nhuận, công hiệu phi thường bất phàm.
“Lão tổ… Người, người đang lãng phí đó, đồ vật mà Phách Mình cùng với Dao Dao cửu tử nhất sinh mang về… Sao người có thể uống một cách hả hê như vậy?”
Phạm Phách Minh cũng nói:
“Cha, chúng ta đều đã ăn rồi, mọi người cứ ăn đi.”
Phạm Trường Thọ nói:
“Nghe thấy không, còn của ngươi còn có lòng hiếu thảo hơn ngươi nhiều.”
Vẻ mặt Phạm Thanh Vân bất đắc dĩ nói:
“Lãng phí, lãng phí.”
Nói xong hắn liền nhai toàn bộ nửa cái tổ yến.
“Ngươi cũng không để lại cho ta một miếng?”
Thấy như thế, đôi mắt già nua của Phạm Trường Thọ cũng hiện lên vẻ nóng nảy.
Phạm Thanh Vân nói:
“Đừng hoảng hốt lão tổ, ta cũng chỉ thay người nếm thử mùi vị mà thôi…”
Phạm Trường Thọ cắn răng nói:
“Đều nói ta hố người, ta thấy ngươi còn hố người hơn ta.”
“Lão tổ đừng nói nữa, chúng ta phải nắm chặt luyện hoá đi.” Vẻ mặt Phạm Thanh Vân cực kỳ đứng đắn.
Phạm Trường Thọ cũng không nói nhiều lời, hai người lập tức luyện hoá những linh dược này.
Linh dược hoá thành năng lượng tiến vào bên trong Đạo Cảnh Địa của họ.
Tu vi hai người đều lập tức tăng trưởng.
Phạm Thanh Vân từ Nạp Cấm tầng năm bước vào cảnh giới Thừa Phong tiểu thừa.
Mà Phạm Trường Thọ thì tiến vào giai đoạn trung thừa.
“Ừm… Vì sao ta dùng tổ yến này chỉ mới đột phá được một cảnh giới…”
Phạm Thanh Vân khẽ nghi hoặc.
Phạm Trường Thọ cũng nhìn về phía hai người Phạm Phách Minh, trong mắt cũng có chút không xác định nói:
“Tại sao ta cảm giác ăn những thứ này không có công hiệu tốt như các ngươi…”
Phạm Dao Dao và Phạm Phách Minh đều đã là Phù Dao rồi.
Thế nhưng sau khi bọn họ ăn chỉ có nhảy lên một cái cảnh giới nhỏ.
Mặc dù có thể nhảy lên một cái cảnh giới nhỏ, thế nhưng có thể nói đó chính là đại cơ duyên, hơn nữa vẫn còn đang tiêu hoá ở bên trong cơ thể của bọn họ, còn có thể tiếp tục phát triển, nhưng hoặc nhiều hoặc ít vẫn khiến cho bọn họ có chút nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ tư chất của bọn họ quá kém rồi?
Không bằng cả hai người trẻ tuổi hậu nhân.
Nhưng Phạm Phách Minh cũng nói:
“Ồ… Không phải chúng con ăn cái này để thăng cấp, chúng con ăn canh chua với cơm, đó mới là đồ tốt, tổ yến và mật ong này… Công dụng không quá lớn…”
Nghe vậy hô hấp của Phạm Trường Thọ lập tức trở nên dồn dập nói:
“Như vậy… Canh chua với cơm đâu rồi?”
Phạm Phách Minh nói:
“Đã ăn rồi…”
Nghe vậy ánh mắt của Phạm Phách Minh lập tức trở nên phức tạp, nói:
“Ngươi… Bản thân đã ăn hết sạch thứ tốt rồi, chỉ để cho lão tổ ta ăn cái này?”
“Ngươi dùng cái này để hiếu kính lão tổ?”
“Ngươi thật đúng là hiếu chết ta rồi.”
Ngay cả Phạm Thanh Vân cũng cảm thấy buồn rầu.
Đứa con gái này không đáng tin cậy thì không tính, không nghĩ tới… Con trai cũng rất không đáng tin cậy.
“Cha, lão tổ, lần này chúng con đi ra ngoài, gặp…”
Mà Phạm Phách Minh đang muốn nói tiếp, hắn vội vàng muốn kể lại chuyện đã gặp Lý tiền bối cùng với lão tổ Độc Cô cho hai người Phạm Thanh Vân.
“Từ từ.”
Nhưng Phạm Trường Thọ bỗng nhiên ngăn cản hắn, nói:
“Người của Lôi Đình đến.”
Lão vừa mới dứt lời, chỉ thấy ở bên trên bầu trời lại có sấm sét cuồn cuộn, lôi quang loé lên.
Mây đen rập rạm đang di chuyển về hướng này.
Mà ở mặt đất phía trước đã xuất hiện một đội nhân mã.
Bọn hắn cưỡi những con Điện Giác Mã to lớn, có khoảng mười người, mỗi người đều cực kỳ bất phàm.
Mà ở trong đó còn có một nam tử trẻ tuổi đang cưỡi Bích Thuỷ Ngưu, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Tằng Hựu Băng ở đâu?”
Trong nhóm người này, người cầm đầu là một nam nhân trung niên, thản nhiên giục ngựa tiến lên.
“Tằng Hựu Băng ở đâu?”
Thủ lĩnh của đám người kia đặt câu hỏi.
Mà Tằng Hựu Băng đang bị khống chế nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lập tức phi thường vui vẻ, nói:
“Những vị đại nhân của Lôi Đình, ta ở đây… Ta ở chỗ này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận