Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2729: Mỏ neo Vô Thượng 2

Khiêu Đại Thần mỉm cười nói:
“Thông minh.”
Lôi Đế nghe vậy kích động nói:
“Tiền bối, vậy ngài có giải quyết được bản luật vũ trụ không?”
Sắc mặt Khiêu Đại Thần lập tức trở nên bất đắc dĩ nói:
“Ngươi nghĩ bản luật vũ trụ là cái gì? Nếu như ta còn có thể giải quyết được thì còn cần đứng thứ ba hay sao?”
Thuỷ Đế nghe vậy có chút đau lòng nhìn về phía Ngao Vô Song đang cực khổ bôn ba nói:
“Chủ nhân hắn ta… Chẳng phải đang làm chuyện tốn công vô ích?”
Tất cả chuyện này đều là phí công…
Khiêu Đại Thần chỉ đăm chiêu nói:
“Hắn ta đang cứu không phải Tâm Viên, mà là chính bản thân của hắn ta.”
“Cô Giả không cô độc, liền phá Tịch Đạo… Là thật…”
Trong mắt của Khiêu Đại Thần lộ ra vẻ chờ mong sâu sắc.
Ngay từ lần đầu tiên khi lão nhìn thấy Ngao Vô Song, lão đã hiểu tác dụng của quân cờ này.
Phá Tịch Đạo…
Cô Giả không cô độc, liền phá Tịch Đạo!
Hôm nay Ngao Vô Song đã đến ngã tư đường.

Ngao Vô Song vẫn đang tìm kiếm ngày cũ.
Trong lúc đang không ngừng truy tìm, hắn ta quên đi mất tất cả thời gian, ngay cả sơn thôn nhỏ, ngay cả hắc ám cũng bị hắn ta quẳng ra sau đầu.
Cuối cùng hắn ta đi tới tổ địa của tộc Mi Hầu Lục Nhĩ, Hoa Quả Sơn.
Nhưng ở nơi đây đã trống không, chỉ còn mấy con khỉ già ở lại trông coi, cảnh giới của bọn hắn quá thấp, không hề cảm nhận được Ngao Vô Song.
Một thác nước chảy từ trên núi xuống.
Thần niệm của Ngao Vô Song đảo qua, dường như toàn bộ mọi thứ liên quan tới khỉ nhỏ trước đây đã biến mất.
“Chẳng lẽ thực sự không được sao…”
Ngao Vô Song có chút mất hứng, hắn ta ngồi ở trên một tảng đá lớn phía trước thác nước, lúc này hơi mơ màng.
“Khỉ nhỏ, rốt cuộc đến lúc nào ngươi mới có thể tỉnh lại được…”
Hắn ta nói nhỏ, giống như đang tự nói cho bản thân nghe.
“Có chạy nữa ta cũng không biết nên đi tới nơi nào…”
“Ta đến từ Cõi âm, từ Tiên Đạo chạy tới Thánh Đạo, từ Thánh Đạo chạy tới Thần Giới, từ Thần Giới chạy tới Tổ Giới Hỗn Độn, lại tới thế giới Cấm Kỵ…”
“Hôm nay ta lại từ thế giới Cấm Kỵ chạy về nơi xuất phát.”
“Tới tới lui lui, ta thực sự không biết mình nên đi về nơi nào.”
“Trước kia ta không ngừng chạy trốn, thế nhưng ta không thể nào trốn thoát được.”
“Hôm nay ta không ngừng truy tìm, thế nhưng làm thế nào ta cũng không tìm ra được.”
“Khiêu Đại Thần gọi ta là Ngao Bào Bào… Đúng vậy, cả đời này của ta đều đang chạy trốn, có thể chạy tới chạy lui, thế nhưng dọc theo con đường này ta mới phát hiện ra, thực ra cả đoạn đường này đều rất nhàm chán.”
“Cuối cùng ta muốn chạy trốn sự nguyền rủa của sinh mệnh, chờ cho đến khi ta chạy tới cực hạn, rồi lại liều mạng quay trở về quá khứ mà ta đã từng liều mạng chạy trốn, tìm kiếm một thứ gì đó, chuyện này chính là minh chứng về ý nghĩa cuộc đời ta.”
“Không để lại cái gì, không thể truy tìm cái gì.”
“Hôm nay nhóm người của sơn thôn nhỏ kia đều đã bị dị hoá rồi, hắc ám phủ xuống, toàn bộ thế giới đều sẽ biến thành hắc ám…”
“Ngươi nói xem, nếu như ngươi đã quên đi hết tất cả mọi chuyện, có phải quá khứ của ta cũng rất giống như giả tạo hay không?”
Một Ngao Vô Song luôn luôn vui vẻ, thế nhưng giờ khắc này bóng dáng của hắn ta lại trở nên cực kỳ phù phiếm.
Hắn ta có xu thế muốn sụp đổ.
“Tiền bối… Đây là có chuyện gì?”
Ở bên trong Đạo Cảnh Địa, Lôi Đế cùng Thuỷ Đế khiếp sợ lên tiếng.
“Quay đầu nhìn lại quá khứ, hắn ta không tìm được mỏ neo của chính mình.”
Khiêu Đại Thần lên tiếng nói:
“Vô Thượng Giả đứng sừng sững ở bên trong cực hạn của đại đạo, như con kiến ở trên trời cao.”
“Nhưng một khi con kiến lên tới trời cao thì sẽ quên đi chính bản thân mình.”
“Nếu như một người không tìm được điểm chống đỡ ở trong quá khứ thì sẽ dần dần quên đi mất quá khứ, mà quên đi quá khứ thì sẽ không còn là chính mình nữa.”
“Giống như một chiếc thuyền không ngừng bị hư hỏng, không ngừng được sửa chữa, đến khi một tấm ván gỗ cuối cùng cũng bị thay thế thì đó vẫn là chiếc thuyền ban đầu hay sao?”
Nếu như không tìm được mỏ neo của bản thân thì tồn tại đó sẽ trở nên hư vô.
Đến khi bản thân không còn có ý nghĩa thì sẽ mất đi tồn tại!
“Hắn ta sắp chết…”
Tâm Viên lạnh lùng lên tiếng.
“Không, là ngươi sắp chết…”
Nhưng vào giờ khắc này.
Một giọng nói thanh lệ chợt truyền tới.
Tiếng thác nước ào ào bỗng nhiên trở nên yên tĩnh trở lại.
Chỉ nhìn thấy thác nước khổng lồ ở bên trên Hoa Quả Sơn bỗng nhiên mở ra.
Bên trong đó có một cô thiếu nữ.
Nàng giống y như đúc với Tâm Viên, thế nhưng đôi mắt to tròn linh động giống như nước hồ thu, thanh cao thoát tục.
Ngao Vô Song bỗng nhiên trợn tròn mắt nhìn nàng.
“Khỉ nhỏ?”
Người đi ra từ bên trong thác nước kia… Đương nhiên đó là Lục Thái Linh.
Đã từng là công chúa của tộc Mi Hầu Lục Nhĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận