Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2231: Giao thừa 2

Đầu tiên Lý Phàm đưa bé mèo quay trở lại trong giường, sau đó lại bắt đầu ôm các nàng Nam Phong, Tử Lăng, Tô Bạch Thiển.
Vân Khê uống đến có chút say, trên mặt đỏ bừng, thế nhưng vẫn còn chưa gục, nàng cùng với Lý Phàm kéo mấy người Ngô Đại Đức quay trở về trong phòng.
“Lý Phàm, pháo hoa rất đẹp… Ta rất thích… Vì sao pháo hoa lại rực rỡ như vậy?”
Vân Khê say khướt, nhưng trong mắt nàng vẫn tràn đầy ý cười, nàng đắm chìm trong vẻ đẹp của pháo hoa.
Lý Phàm mỉm cười:
“Bởi vì bầu trời đêm tối tăm, cho nên khói lửa càng trở nên sáng lạn.”
Nghe vậy Vân Khê mỉm cười khúc khích nói:
“Ta hiểu rồi, bởi vì hắn đã tự thiêu đốt chính mình trong đêm tối… Trong bóng tối, lửa mới có thể xinh đẹp như vậy…”
Nàng quay đầu, ngã vào trong lòng của Lý Phàm.
Lý Phàm nhẹ nhàng ôm nàng, đưa nàng quay trở về phòng, đắp chăn cho nàng.
Nhìn nàng bình yên ngủ, Lý Phàm lấy ra từ trong lòng một cái tiểu hồng bao đặt ở dưới gối của nàng.
Đó là… Tiền mừng tuổi.
Gần sang năm mới, nếu như không có tiền mừng tuổi thì vẫn luôn cảm giác không quá phù hợp, thế nhưng thực sự bây giờ Lý Phàm quá nghèo…
Nói thật, từ khi hắn đi đến thế giới này đã chưa từng nhìn thấy tiền bao giờ.
Người ở trong thôn đều sống tự cung tự cấp, không hề giao lưu cùng với bên ngoài, hắn cũng chưa từng va chạm xã hội, càng không biết hình dáng đồng tiền của thế giới này như thế nào.
Cho nên hắn lặng lẽ tự đúc cho mình mấy cái đồng tiền, làm thành tiền mừng tuổi cho các đồ đệ.
Đây chỉ là một loại ngụ ý, gửi gắm mà thôi.
Cho nên mới không có lấy ra ở trước mặt của mọi người… Dù sao mỗi học trò chỉ có một cái đồng tiền…
Quá nghèo rồi…
Rời khỏi phòng của Vân Khê, hắn lần lượt đi đến phòng của các đệ tử, đặt tiền mừng tuổi ở dưới gối của bọn họ.
Sau đó Lý Phàm quay trở về tiểu viện, ngồi một lúc lâu ở dưới gốc cây đào.
Trời tối yên tĩnh.
Gió của năm mới thổi qua mặt, các thực vật đều đang tràn đầy sức sống chào đón một năm mới đến.
Lá cây Thần Huyết Thảo của Nam Phong sinh trưởng ra lá xanh, Bồ Đào của Tử Lăng cũng đã trở nên to hơn rồi.
Liên Hoa của Long Tử Hiên mọc ra lá cây ở trong hồ nước, nổi lên trên mặt nước, Lục Nhượng thì đặt cỏ của hắn ở ngay đầu giường, cây bồ đề của Thanh Trần cũng lớn cao bằng cả một người.
Bất Tức Thụ của Độc Cô Ngọc Thanh, thân cây tái nhợt đã to bằng một cánh tay, trải qua một năm, Trúc Tử của Giang Ly cũng đã lớn thêm được ba, bốn mét, Dong Kim Thụ của Ngô Đại Đức thì giống như một cái lang nha bổng to lớn, cái gai dài khoảng hai đốt ngón tay, lợi hại không gì sánh được…
Kỳ Lân Thụ của Lâm Cửu Chính thì đang đứng thẳng ở trong viện, Lưỡng Diệp Thảo của Tô Bạch Thiển thì không ngừng sinh trưởng…
Lý Phàm bỗng nhiên mỉm cười nói:
“Dã hoả thiêu bất tận,
Xuân phong xuy hựu sinh.”
(Dịch thơ: Bài thơ Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt của Bạch Cư Dị:
Lửa đồng thiêu chẳng rụi
Gió xuân thổi sinh sôi.)
“Sức sống vô hạn, chỉ tiếc niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng.”
(Dịch thơ: Đại bi bạch đầu ông của Lưu Hy Di
Năm năm tháng tháng hoa còn đó
Tháng tháng năm năm khách đổi dời.)
Hắn đứng dậy rời đi.
Trời tối người yên.
Bên trong một gian phòng.
Nam Phong đang ngủ say sưa, đã tiến vào trạng thái vô tri vô thức.
Vào giờ khắc này.
Đạo Cảnh Địa của nàng không khỏi mở ra.
Ở bên trong Đạo Cảnh Đại của nàng có một con đường quy tắc Cầm Đạo đi thẳng kéo dài đến chỗ sâu bên trong Đạo Cảnh Địa.
Vào giờ khắc này.
Ở cuối con đường này bỗng nhiên xuất hiện từng tầng khói đen bốc lên từ phía đầu nguồn, ở đầu nguồn của khói đen có một đôi mắt không thể diễn tả bằng lời nhìn quét qua cái Đạo Cảnh Địa này.
Không có hồn phách, đôi mắt kia chợt loé lên rồi biến mất.
Nhưng ngay sau đó đã có một tiếng cầm thê lương vang lên, ở bên trong bóng tối đen kịt có một bóng dáng nữ tử kinh khủng, dường như đang muốn đi ngược con đường Cầm Đạo của nàng.
Quần áo của nàng rách nát, dường như đang mê man trong bóng tối, trạng thái như quỷ, trên tay của nàng cầm một cây đàn đứt lìa, tiếp cận con đường đại đạo của Nam Phong, dường như đang muốn bò lên…
Nhưng mà đúng vào lúc này…
Dưới gối đầu của Nam Phong bên trong tiền lì xì mà Lý Phàm đã để lại, một tia sáng bỗng nhiên chui vào bên trong đầu của Nam Phong.
Đồng tiền kia đã tiến vào bên trong Đạo Cảnh Địa của Nam Phong, phát ra ánh sáng màu vàng kim hùng hậu chiếu sáng toàn bộ Đạo Cảnh Địa.
Trong mắt nữ tử gần bò lên trên con đường đại đạo của Nam Phong bỗng nhiên loé lên vẻ kinh hãi.
“Tiền Luân Hồi… Người đứng đầu luân hồi tái hiện sao… Không…”
Nữ tử xoay người trốn đi, cũng không thấy nữa.

Không chỉ có Nam Phong, mà tất cả mọi người Tử Lăng, Độc Cô Ngọc Thanh, Giang Ly, Tâm Ninh, Cung Nhã… Đều gặp phải cảnh tượng này.
Đều xảy ra lặng yên không một tiếng động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận