Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2795 - Cô Giả không cô 5

Cô Giả không hề bị dị hoá, lực lượng trong lòng hắn quá mức mạnh mẽ, hắn đã từng lạc lối, không biết vì sao mà sống, nhưng mà hắn đã tìm được cái neo của mình ở trong trấn nhỏ xa xôi nơi biên thuỳ kia.
Đây là một trận huyết chiến, hắn tự tay giết chết những người mà mình đã từng tin tưởng nhất.
Hắn nhớ tới quãng thời gian tốt đẹp ở Vân Hoành Bộ.
Một năm đó, hắn vừa đột phá tới cảnh giới Tôi Cốt Cảnh, con chưa tiến vào Thông Mạch Cảnh.
Một năm đó, Huyết Nha Bộ tấn công, Cuồng Đao thúc thúc dẫn theo rất nhiều đồng bọn rời khỏi.
Một năm đó, A Công cùng Chiến Thạch bảo vệ hắn mà chết.
Cô Giả khóc ở trong Hắc Ám Vực.
Hắn khóc với thi thể của Cuồng Đao, của đồng bọn, sau đó phá huỷ thi thể của bọn họ.
Hắn tiếp tục đi.
Toàn bộ Hắc Ám Vực chỉ còn lại một mình hắn.
Khi hắn chỉ còn lại một mình, quãng thời gian kế tiếp trở nên giống như một loại cực hình.
Mỗi một năm, mỗi một ngày.
Đều giống như một cây đao cắt ở trong linh hồn của hắn.
Hắn kiên định muốn đi về phía trước, hắn tin tưởng nhất định ở phía trước có một đại địch đang chờ đợi hắn.
Mà hắn đang đưa tang đại địch!
Năm tháng như khúc ca.
Một khúc ca bi thương.
Thời gian trôi qua càng lúc càng nhanh.
Tinh thần của hắn gần như đã chết lặng.
Mười vạn năm?
Ngàn vạn năm?
Một trăm triệu năm?
Một trăm tỷ năm?

Hắn đã không còn khái niệm thời gian.
Hắn bắt đầu điên cuồng hồi ức.
Thế nhưng ngay cả hồi ức của hắn cũng bắt đầu dần dần giảm đi.
“Trận đại triều hắc ám cuối cùng cũng sẽ phủ xuống bên kia…”
Trong lòng của hắn bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ.
Trận đại triều hắc ám kia khiến cho mấy người Cuồng Đao dị biến, nhưng hắn cũng không có ngăn cản đại triều.
Đại triều sẽ lướt ngang qua vũ trụ, sau đó phủ xuống thế giới phía sau lưng hắn…
Thế giới kia còn có người có thể sống sót sao?
Nàng…
Một ngày này, tim của hắn gần như muốn chết đi.
Hắn không biết người mà mình nhớ thương nhất có còn sống hay không.
Cái neo của hắn đang dao động.
Hắn không ngừng bước đi, càng ngày càng chết lặng, hắn không dám nhớ đến nàng, bởi vì hắn luôn mơ một ngày nàng sẽ bị đại triều hắc ám cắn nuốt.
Hắn không chỉ một lần lệ rơi đầy mặt.
Bóng dáng của hắn càng ngày càng mờ nhạt.
Năm thứ một ngàn tỷ khi hắn tiến vào Hắc Ám Vực, hắn nhì thấy đại triều hắc ám đen kịt, nghe thấy âm thanh sóng lớn, biển rộng trống vắng xuất hiện ở trước mặt.
Thế nhưng hắn đã mất đi neo.
Một ngày này, hắn bắt đầu hoá đạo.

Tử vong.
Lạc lối.
Chết lặng.
Ánh sáng của hắn như đang tan vỡ.
Nhưng trong khoảng thời gian hắn gần như lạc lối, hắn chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
Linh hồn đang ngủ say của hắn nghe được tiếng nói thân quen đó.
Rõ ràng hắn đang sống ở nhân thế, nhưng thiếu nữ lại cảm giác hắn cô đơn như ngôi sao ở chân trời.
“Không, ngươi có bệnh.”
“Bệnh không tâm.”
“Lòng của ngươi trống rỗng, nếu như cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu ngươi sẽ chết, tự sát mà chết.”
“Chỉ cần là bệnh… Ta có thể chữa.”

“Ba ngày trước thê tử của Lâm đại gia đã chết, ông ấy thương tâm quá mức, trở thành một lão nhân cô độc, đi lại bất tiện, ngươi tới nhà nấu cơm cho ông ấy ba ngày, nói chuyện với ông ấy, trộn thuốc vào trong cơm, có biết không?”
“Ồ, ngươi không biết nấu cơm sao? Vậy ngươi đi tới tiệm cháo của Hứa cô nương học trước một ngày, trước đây hai người Lâm đại gia đều thích ăn cháo của Hứa cô nương.”

“Ta dẫn ngươi đi ngắm sao.”
“Lần đầu tiên ta gặp ngươi, giống như nhìn thấy bầu trời sao, đáng tiếc, thật cô độc, chỉ có một ngôi sao.”
“Khi đó ta muốn, ta nhất định phải khiến cho bầu trời đêm của ngươi tràn đầy ánh sáng.”
“Giống như bầu trời sao đêm nay.”
“Hiện tại ngươi vẫn còn cô độc sao?”
“Tốt, vậy sau này ngươi không nên gọi là Cô Giả nữa, cũng không cần lại xưng là Cô… Ngươi gọi là… Ừm, gọi là Thành Song, thế nào?”
“Ta thích có đôi có cặp, như vậy thế giới mới tốt đẹp hơn.”

Giọng nói quen thuộc vang lên một lần nữa, hồn phách gần như sắp tan vỡ của hắn bỗng nhiên có tri giác, hắn cảm nhận được đôi môi quen thuộc mà hắn đã từng khát vọng vô số lần chạm vào môi của mình.
“Ngươi trở về đi, ngươi thống lĩnh nhân tộc đi ra một con đường, ngày hôm nay thiên hạ có hoạ lớn… Ta ở chỗ này chờ ngươi.”
“Này, ngươi nhớ kỹ tên của ta sao?”
Giọng nói càng ngày càng suy yếu, dường như thiếu nữ đã dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng.
“Ta nhớ được…”
Hắn bỗng nhiên thức tỉnh từ trong hoá đạo, hắn mở mắt hô to:
“Diêu Lam, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.”
Hắn mở mắt ra nhìn thấy được nàng.
Nàng mặc một thân váy cưới màu đỏ thẫm, kiều diễm như hoa.
Nhưng lúc này sinh mạng của nàng đang trôi đi, đã đến điểm cuối cùng.
Nhìn thấy hắn tỉnh lại, nàng bỗng nhiên nở nụ cười nói:
“Ngươi đã tỉnh rồi…”
“Thật cô đơn có đúng hay không… Nhiều năm tháng qua nhất định rất cô đơn.”
“Ta nói rồi, ta sẽ không để cho ngươi cô đơn nữa.”
Trong mắt của nàng có nước mắt, nàng giơ tay cố gắng hết sức muốn xoa mặt của hắn.
“Ngươi đi rồi, ta chờ rất lâu thế nhưng ngươi cũng chưa từng quay trở về, hắc vụ tới, tất cả mọi người đều thay đổi…”
“Ta tới tìm ngươi, tìm rất lâu rất lâu, thiếu chút nữa ta cũng bị mất phương hướng, nhưng ta biết, nhất định ngươi đang chờ ta ở phía trước, ngươi chính là neo của ta…”
“Ta sợ sẽ không còn được gặp lại ngươi, bởi vì ngươi sẽ sợ, ngươi sẽ sợ ta chết đi, có đúng hay không? Neo của ngươi sẽ biến mất, cho nên ta chạy rất nhanh… Cuối cùng cũng tìm được ngươi.”
Giọng nói của nàng suy yếu, bàn tay thon dài của nàng nhẹ nhàng chạm vào mặt của hắn nói:
“Ngươi đã nói, ngươi sẽ quay trở về… Lấy thuốc của ngươi.”
Nụ cười của nàng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại câu nói cuối cùng:
“... Lấy ta.”
Nói xong nàng liền ngã xuống.
Giống như một đóa hồng nở rộ chợt héo tàn.
Một giọt nước mắt rơi trên bàn tay của hắn.
Nước mắt lạnh băng, nước mắt nóng rực.
Nước mắt sôi trào, nước mắt thiêu đốt.
Giờ khắc này Cô Giả điên cuồng, hắn ôm cơ thể của hắn, trong lòng giống như bị sấm sét cửu thiên đánh nát toàn bộ.
“A…”
Hắn ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, trong mắt có nước mắt lã chã rơi.
Hắn giống như một bức tượng điêu khắ.
Ôm thi thể chất chứa tình cảm chân thành đi tới sát biên giới của Biển Đen Tịch Diệt, đợi không biết bao nhiêu năm tháng.
Biển Đen Tịch Diệt vắng vẻ, tiếng sóng vang vọng rất nhiều năm tháng.
Đại triều hắc ám không chỉ lướt qua một lần, thế nhưng hắn không còn bị lạc lối.
Trong lòng của hắn chỉ còn lại sự căm hận.
Căm hận.
Hắn ôm thi thể của nàng đi qua Biển Đen Tịch Diệt, tới đầu cùng của Biển Đen Tịch Diệt.
Hắn biết toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình hắn mà thôi.
Nàng đi rồi, hắn chính là sinh linh duy nhất trên đời này.
Hắn ôm nàng đi về phía Đê Bá.
Lửa giận của hắn, căm hận của hắn.
Hắn nhìn về phía Đê Bá, hai mắt chảy máu, nhưng hắn vẫn tiếp tục đi tới…
Hắn đi về phía Đê Bá, không lùi bước.
Giống như là một con kiến đang dũng cảm đi về phía đại dương mênh mông…

Bạn cần đăng nhập để bình luận