Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2275: Vãng Thế Chi Thương 2

Phượng Thiên Cô lẩm bẩm, nói nhỏ:
“Trách không được, trách không được năm đó bên kia đường lại có độc thủ kinh khủng như vậy đánh tới, muốn giết chết bọn họ…”
Dường như lão ta biết được một ít bí mật.
Thế nhưng ngay sau đó, lão ta tự bóp tắt suy nghĩ này ở trong lòng của mình.
Căn bản không dám suy nghĩ nhiều, một khi suy nghĩ đến những thứ kia, trời mới biết sẽ gặp phải chuyện gì.
“Cho dù bọn hắn đã từng huy hoàng bậc nào, hiện tại cũng chỉ nhỏ yếu như trước, giết.”
Lão ta rống giận.
Ngay lập tức, một đám Chân Tổ lại ra tay một lần nữa.
Vãng Thế Chi Thương thực sự đã xuất hiện, thế nhưng bởi vì khi Thập Tôn Nhị Hung ngã xuống chỉ có thực lực cấp Thượng Lộ, cho nên lực lượng của Vãng Thế Chi Thương cũng sẽ không vượt quá Thượng Lộ, đã bị ràng buộc.
“Kiếm Tôn cấp bậc Kiến Quỷ thì có thể như thế nào?”
Phệ Thiên Mãng rống giận, cái miệng khổng lồ của lão ta lại cắn nuốt về phía Vãng Thế Chi Thương của Độc Cô Ngọc Thanh một lần nữa.
Thế nhưng lúc này, cằm của lão ta đều đã bị kiếm khí xuyên thủng, bắt đầu hư thối, hầu như khó có thể khép lại được.
Hai cánh tay của Bát Trảo Ma Chu vừa mới sinh trưởng trở lại đã bị cắt đứt một lần nữa, hơn nữa lần này lại không có cách nào mọc trở lại được nữa.
Mà ngay cả Phượng Thiên Cô vô địch mười bảy thế cũng bị đánh gãy một cái cánh.

Huyết chiến lại tiếp tục, Vãng Thế Chi Thương của Thập Tôn Nhị Hung xuất hiện đồng thời bộc phát ra thực lực kinh người.
Cường giả ở cấp bậc này như Phượng Thiên Cô lại có thể bị chém rụng một cái cánh, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn khó có thể mọc lại được, đối với bọn hắn mà nói, chuyện này chính là bị thương nặng.
Cho dù là Bá Chủ đứng đầu cũng đều không thể làm được đến mức này.
“Thương của Thập Tôn Nhị Hung cũng kinh diễm như thế… Lại có thể tổn thương cả Chân Tổ.”
“May mà, bọn hắn đều chết đi rồi.”
“Chân Tổ vô địch.”
Toàn bộ cường giả của biển sương mù xám đều kinh hãi lên tiếng.
Cuối cùng, sau khi bỏ ra một cái giá nhất định, Vãng Thế Chi Thương của Thập Tôn Nhị Hung đều bị tiêu diệt.
“Toàn bộ Vãng Thế Chi Thương của bọn họ đều bị tiêu diệt rồi sao?”
Bát Trảo Ma Chu có chút sợ hãi than.
Loại vật như Vãng Thế Chi Thương này quá mức tà môn.
“Sẽ không.”
Phượng Thiên Cô cũng lắc đầu, sắc mặt tối sầm lại nói:
“Vãng Thế Chi Thương giai đoạn Kiến Quỷ quả thực không còn tồn tại nữa.”
“Thế nhưng Thương từng giai đoạn của hắn vẫn còn đang mơ hồ chờ đợi ở chỗ cũ bên trong hư không, nếu như có một ngày Thập Tôn Nhị Hung sống lại, đi tới càng xa hơn, như vậy Thương này… Vẫn có cơ hội xuất hiện như cũ.”
Nghe vậy một đám Chân Tổ đều kinh hãi.
“Thập Tôn Nhị Hung có lẽ đã chết hoàn toàn rồi, không có khả năng trọng sinh mới đúng chứ?”
Bọn hắn thầm nói.
“Những Thương chó má này… Lão tử cũng không muốn gặp lại nữa, miệng của ta cũng bị phá nát rồi.”
Phệ Thiên Mãng tức giận mở miệng, cái miệng khổng lồ của mãng ta bị Thương của Kiếm Tôn chém ra một cái lỗ thủng, lúc này rất khó khép lại, có lẽ ngay cả đồ ăn cũng phải bị rò rỉ.
“Nên kết thúc, cắn nuốt tất cả.”
Phệ Thiên Mãng hét to, mở cái miệng khổng lồ ra, dường như muốn cắn nuốt một nửa biển sương mù xám vậy.
Thiên hạ sáng rực lên.
Vô số đại quân của tổ giới sương trắng gần như sắp bị tiêu diệt rồi.
Nhưng vào giờ khắc này.
Rầm!
Trong thiên địa lại có một đạo kiếm quang tiên đạo kinh khủng ầm ầm nổ tung.
“A…”
Phệ Thiên Mãng phát ra một tiếng kêu thảm, miệng của lão ta lại bị chém ra hai cái lỗ thủng nữa.
Lúc này có lẽ đồ ăn thực sự có thể lọt qua được rồi.
“Rốt cuộc là cái quỷ gì thế?”
Phệ Thiên Mãng kinh sợ, thế nhưng ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy một nam tử có tiên quang quanh quẩn ở xung quanh bước đến một bước, trong tay của hắn cầm kiếm, phiêu dật phi thường.
Giống y như đúc cùng với Độc Cô Ngọc Thanh.
“DCM, tại sao người này lại xuất hiện?”
Phệ Thiên Mãng trực tiếp nhịn không được, chửi tục một cái, cảm giác tâm tính sắp sụp đổ rồi.
Xong chưa vậy?
Mà giờ khắc này, không chỉ có Kiếm Tôn, từng bóng dáng cũng bắt đầu xuất hiện.
Tay áo của Nam Phong tung bay như tiên tử, giống như tuyệt thế giai nhân, đứng sừng sững ở bên trên bầu trời, tiên âm lượn lờ.
Tử Lăng nghiêng nước nghiêng thành, được mây tím bao phủ, bút vẽ tự sinh ra ở trong mây tím, siêu phàm thoát tục.
Tô Bạch Thiển xinh đẹp xuất trần, con ngươi như hồ nước, ánh sao ngút trời ở trước người của nàng hoá thành đại dược.
Tâm Ninh thông tuệ minh mẫn, dường như đã biến thành tinh linh ở trong thiên địa tạo hoá, trong trẻo tinh khiết, linh động siêu nhiên.
Khương Tuyết mặc váy trắng như tuyết, giống như băng sơn mỹ nhân không thể tới gần, khí chất lạnh lùng, kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Ừm, còn có một dàn các nam đệ tử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận