Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2611: Con đường Sáng Thế

Lúc này Nguyệt Chiếu Lâm, Nguyệt Vị Ương bỗng nhiên gây khó dễ, nói trắng ra là muốn tranh thủ cơ hội cho Nguyệt Vị Lam.
Muốn Nguyệt Vị Lam tham dự vào đại trận Tinh La kiếm một chén canh.
Chu Minh Thạch nhíu mày, nếu như là chuyện bình thường, lão sẽ không làm trái yêu cầu của Nguyệt Vị Ương cùng Nguyệt Chiếu Lâm, dù sao đối phương cũng có bối cảnh rất lớn ở bên trong Đế Đình.
Nếu như là danh ngạch đệ tử bình thường, thay thế thì thay thế, dù sao chỉ thay thế một người bình thường thì cũng không phải là chuyện lớn gì.
Thế nhưng Tử Lăng chính người do nhân vật bên phía Nguyệt Cung kia tự mình phân phó, làm sao dám thay?
“Nàng căn bản không có thực lực tham dự vào đại trận Tinh La.”
“Đúng vậy đại trận Tinh La ít nhất cần phải tu luyện hoàn thành Nguyệt Chiếu Kinh, nàng mới chỉ nhập môn chưa được ba tháng, làm sao có thực lực bậc này được?”
Lúc này bên cạnh Nguyệt Vị Ương lại có mấy người lớn tiếng nói.
“Như vậy đi.”
Nguyệt Vị Ương lạnh nhạt lên tiếng nói:
“Ta cũng không muốn để cho người ta nói Nguyệt Vị Ương ta dùng thế để dối gạt người khác, nếu như Tử Lăng có thể tiếp được mười chiêu của biểu muội ta thì ta sẽ đồng ý nàng có tư cách tham dự đại trận Tinh La, thế nào?”
Nói xong nàng ta vẫy vẫy tay.
Mà ở bên trên một chiếc phi thuyền khác, một thiếu nữ đã đi tới, khuôn mặt của nàng ta có mấy phần giống với thánh nữ Nguyệt Vị Ương, chính là Nguyệt Vị Lam.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào thiếu váy tím đang vẽ tranh, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng.
“Hồ đồ.”
Chu Minh Thạch tức giận nói:
“Tử Lăng chính là người do bên phía Nguyệt Cung tự mình điểm danh muốn, các ngươi dám ra tay với nàng…”
Nhưng vào giờ khắc này, dường như thiếu nữ váy tím đang vẽ tranh đã hoàn thành bức tranh của mình, bỗng nhiên ngẩng đầu mỉm cười, rực rỡ mà trong trẻo, nàng nói:
“Chu trưởng lão, ngài không cần phải nói nhiều.”
Nàng nhìn về phía Nguyệt Vị Lam, trong đôi mắt to tròn lộ ra vẻ không thèm quan tâm nói;
“Ta vô ý tranh đoạt cơ duyên của ngươi, chẳng qua trong chuyến đi tới Tiên Thổ lần này, đại trận Tinh La thực sự rất quan trọng, liên quan đến Nguyệt Đình, thậm chí cả sự tồn vong của con đường Sáng Thế… Cho nên ta phải tham gia.”
“Tuy nhiên ta biết chắc chắn ngươi sẽ không vui, ừm… Đã như vậy, nếu như ngươi nguyện ý, khi nào quay về ta sẽ tặng cho ngươi một gốc cây cỏ ở trong thôn của chúng ta làm Tiên Chủng của ngươi, thế nào?”
Tử Lăng lên tiếng.
Nghe vậy Nguyệt Vị Lam cũng tối sầm mặt lại tức giận nói:
“Ngươi sỉ nhục ta?”
Tặng một gốc cây cỏ ở trong thôn làm Tiên Chủng?
Trong suy nghĩ của nàng ta, đây là chuyện hết sức nhục nhã.
“Ha ha ha, Nguyệt Đình, thậm chí cả sự tồn vong của con đường Sáng Thế đều có liên quan đến ngươi?”
Sắc mặt của Nguyệt Vị Ương cũng trở nên lạnh lẽo nói:
“Ngươi có thực lực gì mà dám mạnh miệng như vậy?”
Tử Lăng vẫn không hề tức giận nói:
“Được rồi… Nói cho cùng, các ngươi muốn đánh nhau cùng với ta, nếu như các ngươi đã muốn đánh như thế, vậy thì đánh đi.”
Lúc này Nguyệt Vị Lam tiến lên tức giận nói:
“Nha đầu sơn dã quê mùa, ta sẽ khiến cho ngươi biết được, ở trong Nguyệt Đình này… Ngươi chẳng là cái gì.”
Nói xong nàng ta lập tức ra tay, ở bên trong Đạo Cảnh Địa của nàng ta xuất hiện đủ loại dị tượng, cường đại đến cực điểm.
Nguyệt Vị Lam vốn chính là thiên tài, là nhân vật gần với mười tám đệ tử nòng cốt ở bên trong Nguyệt Đình nhất.
Lúc này, nàng ta dốc toàn lực ra tay, ở bên trong Đạo Cảnh Địa giống như có một vầng trăng tròn mọc lên trấn áp tất cả, ánh sáng như kiếm chém về phía Tử Lăng.
“Nguyệt Chiếu Kinh đã thành.”
“Nguyệt Vị Lam thực sự không hề kém.”
Xung quanh có không ít thiên tài mang vẻ mặt ngưng trọng, thực lực của Nguyệt Vị Lam thực sự đáng giá cho bọn hắn coi trọng.
“Đây là Nguyệt Chiếu Kinh sao?”
Mà Tử Lăng cũng nói một câu, bỗng nhiên vung tay lên.
Giờ khắc này, ở trong tay của nàng giống như có ánh trăng đổ xuống hội tụ thành một vầng trăng.
Trăng tròn vỡ ra.
Ánh sáng chiếu xạ.
“Không…”
Sắc mặt của Nguyệt Vị Lam đột nhiên trở nên tái nhợt, kinh hô lên một tiếng, vầng trăng sáng ở bên trong Đạo Cảnh Địa của nàng ta lập tức trở nên ảm đạm u ám, cả người nàng ta bay ngược ra ngoài.
Đập rầm rầm xuống dưới mặt thuyền.
“Không đúng… Nguyệt Chiếu Kinh viên mãn, đã đạt đến cảnh giới Thần Nguyệt?”
“Không có khả năng, làm sao nàng lại làm được?”
“Từ xưa đến nay, không quá ba người tu luyện được Nguyệt Chiếu Kinh đạt đến cảnh giới Thần Nguyệt…”
Trong lúc nhất thời, toàn bộ thiên tài ở bên trên phi thuyền đều khiếp sợ nhìn về phía Tử Lăng.
Nguyệt Vị Ương cũng kinh ngạc thất thanh nói:
“Ngươi học trộm Nguyệt Chiếu Kinh?”
Chu Minh Thạch cũng khiếp sợ nhìn Tử Lăng nói:
“Ngươi… Làm thế nào tu luyện được Nguyệt Chiếu Kinh đến cảnh giới này?”
“Tông môn… Hình như chỉ mới đưa cho ngươi quyển sách thứ nhất của Nguyệt Chiếu Kinh…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận