Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2389: Huyết mạch tiên dân 2

Vừa trốn, nàng ta vừa vặn đầu lâu của mình xuống, giẫm thành nhão nhoẹt, như vậy… Mới có thể thiết lập lại trí nhớ ở trong đầu một lần nữa.
Mà đám người Nguyên Vô Cực, Cát Nhân Hùng nhìn thấy Lâm Nhất Hạo trực tiếp chạy thoát, lập tức luống cuống.
“DCM, Lâm Nhất Hạo này quá chó má rồi? Bảo chúng ta đừng hoảng hốt, thế nhưng hắn ta lại chạy trốn thật là nhanh?”
“Mau, chạy mau, căn bản tên này là một tên lừa gạt.”
“Mẹ nó, Lâm Nhất Hạo tên tạp chủng nhà ngươi, lừa gạt lão tử, ngươi chờ đó.”
Ngay lập tức tất cả mọi người đều vội vàng hoang mang chạy trốn về bốn phía.
Nhưng may mắn hình như ong mật này chỉ nhằm vào Lâm Nhất Hạo, phần lớn bộ phận đều đuổi về phía hắn ta, những người khác mới có một cơ hội thở dốc.

Lúc này.
Phạm Phách Minh cùng với Phạm Dao Dao lo lắng đi qua nơi sương mù dày đặc.
Bởi vì không có Lý Phàm ở bên cạnh, cho nên hai huynh muội đều trở nên dè dặt, đi có phần chậm chạp.
Bọn họ thực sự không hề gặp bất kỳ nguy hiểm nào khác, một đường bình an.
“Phía trước… Đó là một toà kiếm trận?”
Bỗng nhiên hai người bọn họ đều dừng lại.
Chỉ nhìn thấy ở phía trước có một cái sơn cốc, bên trong sơn cốc kiếm khí ngang dọc, khí tức kinh thiên.
“Lẽ nào đây chính là nơi có cơ duyên sao?”
Phạm Phách Minh đi tới, đối mặt với sơn cốc ở phía trước, hắn có chút do dự.
Vẫn còn muốn đi vào sao…
Thực ra dọc theo con đường này, hắn đã nhận được vô số cơ duyên.
Đoá hoa sen đá, thần quả, mật ong…
Tất cả đều là chí bảo, bây giờ hắn đi về bế quan, có lẽ cũng phải mất mấy chục năm mới có khả năng hấp thu hết tất cả thần vật ở trong cơ thể, trưởng thành đến một mức độ kinh người.
Sơn cốc ở trước mặt này… Hung hiểm khó lường, hắn nghĩ cho dù Hùng chủ cũng khó có khả năng phá giải được kiếm trận kinh người kia.
“Cuối cùng đã tới… Mệt chết rồi.”
Mà lúc này ở phía sau của bọn họ bỗng nhiên có một giọng nói thở dốc vang lên.
Hai huynh muội bọn họ quay đầu lại, chỉ thấy người của các thế lực lớn… Đang chật vật đi tới.
Cả người của Kiếm Vô Danh tả tơi, khí tức tái nhợt, đã đánh mất nửa cái mạng.
Cát Nhân Hùng gãy mất một cánh ta, máu chảy không ngừng, lúc này còn đang kêu rên.
Nguyên Vô Cực còn thảm hại hơn, thiếu chút nữa là tê liệt, bị mấy cao thủ của thánh địa Khai Nguyên mang tới đây.
“Lâm Nhất Hạo… Đây là chính là lời ngươi nói chắc chắn để cho chúng ta bình an?”
Nguyên Vô Cực trực tiếp nổi giận không thôi.
Lúc này Lâm Nhất Hạo cũng cực kỳ chật vật, thế nhưng có Kiếm Tiên hư thối trợ giúp, hắn ta chạy trốn rất nhanh, cuối cùng cũng đã chạy trốn được.
“Ta đã giúp các ngươi hấp dẫn phần lớn ong mật rồi… Nếu không làm sao các ngươi còn có thể sống sót chạy ra được?”
Hắn ta khó khăn lên tiếng, trong lòng cũng có chút nghĩ mà sợ.
Địa phương này quả nhiên rất đáng sợ, cho dù hắn ta là nhân vật chính chân chính cũng phải bỏ mạng chạy trốn.
Nghe vậy đám người Nguyên Vô Cực cũng không nói gì nhiều thêm nữa.
Ngược lại chuyện này là sự thật, nếu như đám ong mật này nhắm vào bọn hắn, e rằng bọn hắn đã biến thành thi thể rồi.
“Ồ, tại sao bọn họ lại ở chỗ này?”
Lúc này có người nhìn thấy được hai huynh muội Phạm Dao Dao.
“Bọn họ không hề bị thương?”
“Không đúng… Trên người của bọn họ còn có mùi vị của thần dược, bọn họ đã ăn thần dược cấm kỵ rồi sao?”
“Xảy ra chuyện gì…”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn về phía bọn họ.
“Triệu Tư không nói sai… Bọn họ thực sự không chết…”
Kiếm Vô Danh nhìn chằm chằm vào hai người Phạm Phách minh, trầm giọng nói:
“Hai người các ngươi… Làm sao đi qua được?”
Phạm Dao Dao nói:
“... Cứ chậm rãi tản bộ đi tới…”
Kiếm Vô Danh: “???”
Chậm rãi tản bộ đi tới?
Đây mẹ nó là lời mà người nói sao?
Nguyên Vô Cực nói:
“Cấm thú này không có tấn công các ngươi?”
Phạm Dao Dao nói:
“Không có đâu… Những động vật này đều… Đều rất ngoan ngoãn, nghe lời…”
Ngoan ngoãn? Nghe lời?
Một đám người nghe nói như thế quả thực giống như gặp ma.
Mãng xà đen kinh khủng, Ma Yến tuyết trắng hung tàn, ong mật vàng kim khiến người khác sợ hãi… Ở trong mắt của tiểu la lỵ này, những con cấm thú kia lại ngoan ngoãn nghe lời?
Quá khó tin rồi!
Tất cả mọi người đều không tin, nghĩ Phạm Dao Dao này… Đang lừa người.
Nhưng ba vị Hùng chủ quá cảnh đều bị tấn công đến mức gần chết, rõ ràng tu vi của bọn họ đều thấp… Rốt cuộc làm sao lại làm được?
“Tại sao lại là các nàng…”
Lâm Nhất Hạo cũng khó hiểu không giải thích nổi, rõ ràng hắn ta mới là nhân vật chính…
Vì sao số mệnh luôn bị mấy người Phạm Dao Dao nghiền ép?
Trước đây lúc ở Thanh Kiếm Tông cũng là như thế này, bây giờ đi vào Cấm địa…
Hắn ta vẫn chật vật như vậy, các nàng lại không hề bị thương một chút nào cả…
Bạn cần đăng nhập để bình luận