Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2408: Lý Phàm bỏ đèn 2

“Chỉ cần có thể chia sẻ một chút áp lực vì người, thì… Đáng gia.”
Tinh Hỏa Liệu Nguyên, thiêu đốt bản thân, châm ngọn đèn dầu đã từng chiếu rọi bóng tối mới có thể khiến cho sư phụ không bị lạc trong bóng đêm…
Hơn nữa đến lúc đó bóng tối cũng sắp bị rợi sáng, đầu nguồn mới có khả năng lắng xuống được.
Đây chính là pháp mà Lý Phàm đã từng đi vòng qua đầu nguồn mang về, chỉ có điều, cuối cùng hắn lại đi lên con đường cô độc một mình, không muốn đưa ra sự lựa chọn.
Cho nên ở kiếp này… Bọn họ muốn chủ động chia sẻ áp lực cho Lý Phàm, không muốn để cho một mình Lý Phàm phải gánh vác.
Nghe vậy trong lòng của Lý Phàm vẫn còn một chút tức giận, thế nhưng cũng không khỏi… Cảm động.
Những đệ tử này… Cuối cùng cũng trưởng thành rồi, thì ra dự tính ban đầu là muốn chia sẻ áp lực cuộc sống cho hắn…
Các đệ tử ngốc nghếch này, mặc dù nuôi mười mấy người áp lực thực sự rất lớn, nhưng tốt xấu gì tất cả mọi người đều không phải chịu đói, cũng có thể thỉnh thoảng mở tiệc ăn thịt… Cần gì chứ?
“Vi sư đã hiểu tâm ý của các ngươi.”
Lý Phàm cũng chậm rãi lên tiếng nói:
“Nhưng vi sư đã từng nói vi sư sẽ bảo vệ được các ngươi… Không cần các ngươi phải chia sẻ như vậy.”
Nói xong hắn bỗng nhiên cầm Thanh Đồng Cổ Đăng ném về ngọn núi ở phía xa.
Thấy thế vẻ mặt của Độc Cô Ngọc Thanh chấn động, ngạc nhiên nói:
“Sư phụ?”
Đây chính là căn bản của Tinh Hỏa Liệu Nguyên…
Không có ngọn đèn kia thì tất cả đại kế… Không thể nào thực hiện được nữa.
Nhưng hiện tại Lý Phàm lại có thể ném nó đi mất rồi.
Hơn nữa trong nháy mắt khi ném ngọn đèn kia đi, Độc Cô Ngọc Thanh rõ ràng cảm giác không có cách nào nhìn thấy rõ được dấu vết tung tích của nó nữa, lúc này muốn tìm cũng không thể tìm được nữa.
Thần sắc Lý Phàm thản nhiên, bình tĩnh nói:
“Cho dù vật kia có quý giá thì như thế nào? Vi sư không cần, cả đời này đều không cần.”
Trên thực tế, đương nhiên hắn có thể nhìn ra được Thanh Đồng Cổ Đăng kia có lịch sử thâm hậu, được bảo tồn hoàn chỉnh, tuyệt đối là đồ cổ có giá trị liên thành, nếu như lấy ra bên ngoài thực sự có thể bán được với một cái giá trên đời, thực sự có thể khiến cho tất cả mọi người ở trong tiểu viện được trải qua cuộc sống tràn đầy vinh hoa phú quý.
Cũng có thể khiến cho áp lực cuộc sống nuôi gia đình của Lý Phàm giảm bớt theo như lời của Độc Cô Ngọc Thanh nói, giúp cho Lý Phàm chia sẻ áp lực.
Nhưng Lý Phàm nghĩ lại cảm thấy không đáng.
Đồ cổ có giá trị liên thành thì như thế nào? Cuộc sống vinh hoa phú quý thì như thế nào?
Hắn thấy căn bản so ra còn không quan trọng bằng những đệ tử này của mình.
Cho dù cuộc sống có nghèo khó một chút, cho dù ở bên trong tiểu viện sơn thôn chỉ có thể ăn cơm rau dưa, hàng ngày trải qua cuộc sống nghèo đói hủ lậu, nhưng người một nhà cùng nhau vui vẻ, như vậy là đã đủ rồi.
Cho nên hắn mới ném cái đồ cổ này đi.
Chỉ có như vậy mới có khả năng hoàn toàn cắt đứt niệm tưởng này của mấy người Độc Cô Ngọc Thanh, tránh sau này bọn họ lại đi làm chuyện điên rồ nữa.
Nói cách khác, đã biết một lần bọn họ bỏ đi tìm bảo vật, sau này bọn họ nhất định sẽ tiếp tục làm những chuyện tương tự.
Một lần còn có thể may mắn tránh khỏi tai nạn, lần hai lần ba thì sao?
Dục vọng của con người là vô hạn, nếu như một ngày các đệ tử nếm được cảm giác đột ngột được giàu lên trong một ngày nhờ đồ cổ, còn có thể tình nguyện sống một cuộc sống bình thường ở nông thôn hay sao?
Không có khả năng.
Từ tiết kiệt tới xa xỉ thì dễ dàng, thế nhưng từ xa xỉ đến tiết kiệm lại hết sức khó khăn.
Không phải Lý Phàm phản đối các đệ tử kiếm tiền, thế nhưng loại phương thức kiếm tiền nguy hiểm như thế này thì Lý Phàm tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Mà Độc Cô Ngọc Thanh nghe lời nói của Lý Phàm thì trực tiếp kinh hãi.
Giờ khắc này ở trong đôi mắt của hắn không hiểu sao lại trở nên nóng lên.
Độc Cô Ngọc Thanh nhìn Lý Phàm, trong lúc nhất thời, trong lòng của hắn cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
Khóe mắt của hắn nóng lên.
Bởi vì hắn đã hoàn toàn hiểu ra ý của sư phụ.
Ở kiếp này… Sư phụ vẫn không muốn đi theo con đường Tinh Hỏa Liệu Nguyên như trước, không muốn để cho bọn họ tự hi sinh chính mình…
Tình nguyện một người đứng trước mặt của tất cả mọi người.
“Sư phụ, người đợi chúng ta thật là tốt quá…”
Hắn lên tiếng, mạnh mẽ nhịn xuống sự nghẹn ngào ở trong giọng nói.
Lý Phàm nói:
“Đi thôi, theo ta quay về thôn.”
Hiện tại rốt cuộc cũng biết các đệ tử đi làm cái gì, sự lo lắng ở trong lòng của Lý Phàm cũng vơi bớt phân nửa rồi.
Dù sao thì những đệ tử này của hắn có kinh nghiệm xông xáo ở bên ngoài rất phong phú, trước đây bình thường còn hay ra ngoài săn thú, cũng không đến nỗi nguy hiểm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận