Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2294: Lý Phàm Nguyên Anh

Từ sau khi có nhóm người này làm thuộc hạ, nghiệp vụ của Minh Thiên Bắc được thăng cấp rồi.
Mỗi ngày sẽ đúng giờ tới cửa phục vụ, giúp người ở trong thôn thu gom rác thải.
Quan trọng là, thực ra bọn hắn đã nhặt hết tất cả rác rưởi ở trong khu vực công cộng của sơn thôn rồi… Cho nên nghiệp vụ được trực tiếp mở rộng đến tận cửa nhà.
Hiện tại đã đến nhà của Nhị đại gia rồi.
Nhị đại gia gật đầu nói:
“Đi thôi.”
Lúc này Minh Thiên Bắc dẫn theo đám người Ma Tổ Vô Đạ, Kiếm Tổ Doãn Từ An đi nhặt rác rưởi.
Mấy người bệnh nhân tâm thần này nhìn thấy hai vị đại nhân vật kinh khủng không thể nói như Lý Phàm và Nhị đại gia đang chơi cờ, đều nơm nớp lo sợ, cung kính vô cùng.
“Hai vị đại lão đang đánh cờ?”
Mà trong mắt Kỳ Tổ Tề Song Minh cũng không thể đè nén được nội tâm xúc động cùng với hiếu kỳ, theo bản năng đi tới, muốn quan sát học tập.
Dù sao, tồn tại ở cấp bậc này đang đánh cờ, muôn đời khó gặp.
“Thiên Bắc tiểu hài tử này rất có tiền đồi, ngay cả nhặt ve chai cũng đã chuyên nghiệp như vậy rồi…”
Nhị đại gia vừa suy nghĩ nước cờ vừa tán thưởng.
Còn Lý Phàm lại chú ý tới Tề Song Minh, không nhịn được cười một tiếng nói:
“Ngươi cũng hiểu cờ vua sao?”
Hắn vẫn còn nhớ rõ, Tề Song Minh rất thích chơi cờ, nhưng bởi vì tự đánh cờ cùng với chính mình cho nên đã bị tâm thần phân liệt, lúc mắt trái mắt phải mở ra thì giống như hai người khác nhau.
Cho nên bị mắc phải bệnh tâm thần phân liệt.
Tề Song Minh cung kính nói:
“Khởi bẩm tiền bối, vãn bối… Chỉ là thích!”
Lão ta tự hiểu chính mình, chỉ với một ít trình độ của bản thân mà dám nói hiểu cờ ở trước mặt những vị đại lão này sao…
Lý Phàm mỉm cười, hắn bỗng nhiên chú ý tới, Tề Song Minh này… Ồ, hai mắt đều cùng nhau mở ra rồi?
Lúc vừa mới vào thôn, Tề Song Minh luôn nhắm một mắt, mở một mắt.
Lý Phàm không khỏi hỏi:
“Bây giờ tinh thần của ngươi không còn bị phân liệt nữa sao?”
Tề Song Minh nghe vậy cung kính đáp:
“Ít nhiều được viện trưởng đại nhân ưu ái hỗ trợ, hiện tại nhân cách của ta… Đã thống nhất rồi, rốt cuộc cũng không bị nứt ra nữa.”
Lúc lão ta vừa mới đi vào thôn, bởi vì lúc tranh đoạt ớt tỏi cùng với mấy người Ma Tổ, mở ra mắt phải, nhân cách cuồng bạo xuất hiện, kết quả bị Minh Thiên Bắc rút roi quất một cái, nhân cách cuồng bạo trực tiếp bị đánh chết rồi.
Cho nên bây giờ… Lão ta đã không còn bị phân liệt nữa.
Nghe vậy trong lòng Lý Phàm khẽ động, có nghĩa rằng bệnh tâm thần đã được chữa lành?
Hắn không khỏi nhìn thoáng qua những bệnh nhân tâm thần còn lại.
Thích Tổ lão tăng ngoan ngoãn cầm cây chổi.
Khuynh Thành giống như một cô gái thôn quê bình tĩnh nhặt rác rưởi.
Bên hông của Mông Nam vẫn giắt một cái phá thiết chuỳ như trước, thế nhưng lại cầm giỏ rác, phải nói là cực kỳ chăm chỉ.
Rõ ràng những bệnh nhân tâm thần này đều đang rất nhiệt tình với công việc, đối với chuyện nhặt rác rưởi này, tinh thần và diện mạo của tất cả bọn họ… Đều rất tốt.
“Trị liệu xã hội hoá… Quả nhiên có tác dụng.”
Lý Phàm không khỏi lên tiếng.
Trước đây hắn để cho Minh Thiên Bắc thành lập bệnh viện tâm thần, thực ra ngoại trừ việc dễ quản lý vẫn còn một việc khác là trị liệu.
Lý Phàm đã từng học qua y thuật, tất nhiên cũng hiểu biết một số phương pháp trị liệu bệnh tâm thần.
Thực ra có rất nhiều bệnh nhân tâm thần đều xuất hiện vấn đề từ nhận thức.
Cho nên để sửa chữa nhận thức của bệnh nhân tâm thần, trị liệu chính là phương pháp căn bản.
Mà ở bên trong một cái bệnh viện tâm thần, tiếp thu quản lý, tham gia lao động, một lần nữa dung nhập vào bên trong tập thể, cải tạo ý thức xã hội… Như vậy thì bệnh nhân tâm thần sẽ thành lập được nhận thức một lần nữa.
Hiện tại xem ra, những bệnh nhân tâm thần này nhận được trị liệu cũng không tệ lắm.
“Keng!”
Đúng lúc này, trong đầu của Lý Phàm, âm thanh hệ thống bỗng nhiên vang lên.
“Kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, trị liệu bệnh tâm thần, bệnh trạng của mười hai bệnh nhân tâm thần đã chuyển biến tốt đẹp hơn.”
“Hệ thống khen thưởng: Đột phá tu vi đến cảnh giới Nguyên Anh.”
Nghe được âm thanh này, Lý Phàm sửng sốt một lúc, thế nhưng ngay sau đó lập tức mừng rỡ.
Hắn đã thăng cấp rồi?
Nguyên Anh?
Hắn lập tức vui vẻ.
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Phân Thần, Động Hư, Đại Thừa, Hợp Thể… Tiên Nhân!
Bản thân lại có thể nhẹ nhàng đột phá một cái cảnh giới lớn như thế?
Hung tàn, hắn quá hung tàn rồi.
Hệ thống chó này thật là chó, rõ ràng còn ẩn giấu nhiệm vụ chi nhánh, may mà bản thân hắn cân nhắc chu toàn, nếu không thì chẳng phải thì đã bỏ lỡ không công rồi hay sao?
Hôm nay khoảng cách thành Tiên… Lại gần thêm một bước nữa!
“Hiện tại cảnh giới của ta đang ở Nguyên Anh mấy tầng thiên?”
Lý Phàm không khỏi đặt câu hỏi.
Hệ thống nói: “À… Tầng ba đi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận