Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2415: Không là người phàm

“Tất nhiên là sẽ không có ngọn lửa hắc vụ của ngày hôm nay.”
Nghe vậy Hắc Linh khiếp sợ không thôi, không thể nào ngờ được… Tất cả chuyện này thực sự có liên quan đến Khiêu Đại Thần.
“Hắn… Hắn đang giúp chúng ta?”
Nhưng lúc này Hắc Linh lại vô cùng nghi hoặc.
Dù sao nghe những lời này… Không có Khiêu Đại Thần thì hiện tại bọn hắn cũng không có biện pháp đối phó với thế giới Cấm Kỵ.
Phía sau cửa có một giọng cười nhạt vang lên:
“Giúp? Hắn ta chẳng qua chỉ là muốn cứu người mà thôi…”
“Người nọ dốc hết bổn nguyên sương trắng của bản thân, cướp đi trụ nguyên hắc ám cùng với hắc ám chi khung, luyện thành đèn Khởi Nguyên.”
“Đốt lên ngọn lửa sương trắng tất nhiên có thể đốt cháy được trụ nguyên hắc ám, khiến cho thế giới Cấm Kỵ hoá thành niết bàn sinh mệnh mà chúng ta không thể đặt chân đến được… Tuy nhiên như vậy cũng không khác gì đang đốt cháy tính mạng của hắn.”
Hắc Linh nghe vậy, trong não tràn đầy câu hỏi, thời gian hắn ta được sáng tạo ra so với toàn bộ dòng sông dài năm tháng cũng không được tính là dài, những câu chuyện này đối với hắn ta mà nói… Rất khó hiểu.
Nhưng hắn ta hiểu có cường giả luyện chế ra đèn Khởi Nguyên, ngọn lửa sương trắng dấy lên khiến cho hắc ám cũng không có cách nào đối phó được.
Mà Khiêu Đại Thần không muốn cường giả kia phải hy sinh bản thân… Cho nên dập tắt ngọn lửa sương trắng?
Nhưng trong nháy mắt, hắn ta lo lắng nghĩ đến…
Không phải người luyện chế đèn Khởi Nguyên chính là vị đang ngồi ở trên ngai vàng hắc ám kia hôm nay hay sao?
Hắn lại có địa vị lớn như vậy?
Từng luyện chế đèn Khởi Nguyên, từng được Khiêu Đại Thần cứu? Thế nhưng làm sao hắn lại chết đi…
Dường như chuyện này có một đoạn lịch sử bị che phủ bởi sương mù, khó có thể hiểu nổi.
Hắn ta nhịn không được nói:
“Chủ thượng, ngài nói… Là cái người ở bên trên ngai vàng hắc ám kia sao? Hắn khiến cho ta có chút lo lắng, rốt cuộc hắn là ai?”
“Nếu như đã giết hắn đi, vì sao phải khiến hắn chuyển sang kiếp hắc ám khác, mà không hoàn toàn giết chết hắn…”
Phía sau cửa, giọng nói kia thản nhiên vang lên:
“Là hắn.”
“Còn về mọi chuyện liên quan đến hắn… Không cần hỏi nhiều, ngươi chỉ cần biết hắn không biết nói láo, nếu như hắn nói dối, tất nhiên chúng ta sẽ cảm thấy.”
“Hắn là một con mắt, chúng ta quan sát con mắt phàm trần của hắn.”
Nghe vậy trong lòng hắc vụ hình người lại càng rung động hơn.”
Tồn tại ở phía sau cửa nhắc tới vị ở bên trên ngai vàng hắc ám kia… Dường như cũng không dám có ý khinh thường.
Hơn nữa đối với tồn tại ở phía sau cửa mà nói, trong thiên địa có cái gì không thể quan sát xem xét? Không thể nghe? Nhưng lại không thể trực tiếp nhìn kỹ đạo thân chưa chết kia được…
Mà phải thông qua vị ở bên trên ngai vàng hắc ám kia để quản chế?
Tồn tại ở phía sau cánh cửa không thể… Hay là không dám trực tiếp quan sát đạo thân kia?
Trong lòng của hắn ta nhấc lên sóng to gió lớn ngập trời.
Hắn ta chợt nhớ tới, đạo thân chưa chết của tồn tại ở bên trên ngai vàng hắc ám kia… Không phải chỉ là một con người thôi sao?
Hắn ta nhắm mắt nói:
“Chủ thượng, chúng ta đã để cho người ở bên trên ngai vàng hắc ám kia dò xét một đạo thân khác của hắn, nhưng một đạo thân khác của hắn… Dường như là con người, cảnh giới chỉ mới có Nguyên Anh…”
Nghe nói như thế, ở phía sau cánh cửa lập tức trở nên yên tĩnh, ngay sau đó, giọng nói hoảng sợ đột nhiên truyền đến:
“Ngươi thử hắn? Ngươi điên rồi sao?”
Giọng nói ở đằng sau cánh cửa quỷ dị kia lại có thể mang theo sự sợ hãi sâu sắc, quả thực là khàn cả giọng:
“Nếu đạo thân kia của hắn tỉnh lại… Thì xong rồi, toàn bộ xong rồi, ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không? Ngươi con mẹ nó điên rồi sao?”
Hắc Linh nghe vậy lập tức giật mình, tình huống này là như thế nào…
Đạo thân chưa chết kia không phải là người phàm hay sao? Tại sao lại khiến cho tồn tại ở bên trong cửa… Lộ ra vẻ sợ hãi như thế?
Lẽ nào…
Sai rồi?
Căn bản không phải là con người?
Hít hà… Hắn ta bị gạt sao?
Giờ khắc này hắn ta bỗng nhiên có một loại xúc động muốn trực tiếp trốn đi, ẩn giấu mấy chục ngàn năm đã rồi nói sau.
“Chủ thượng… Thuộc hạ biết tội, thuộc hạ biết tội.”
Hắn ta hoảng sợ dập đầu, trong bóng tối đều vang lên âm thanh dập đầu bình bịch.
Mà ở bên trong cánh cửa kia cũng yên lặng cực kỳ lâu, dường như đang yên ổn tâm tình, chậm rãi nói:
“May mà… May mà còn chưa xảy ra vấn đề gì…”
“Nhớ kỹ không thể thăm dò đạo thân kia một lần nào nữa.”
“Nhất là… Không thể làm hại đến người có liên quan đến hắn, nhất định không thể.”
Hắc Linh nghe vậy vội vàng nhanh chóng gật đầu nói:
“Hắc Linh đã biết, Hắc Linh nhất định nhớ kỹ.”
Hắn ta thực sự giống như được đại xá, lại lo lắng đặt câu hỏi.
“Chủ thượng… Vậy bằng không thuộc hạ trốn trước, trốn mấy trăm triệu năm có được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận