Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2416: Không là người phàm 2

Bây giờ hắn ta đã mơ hồ biết được, đạo thân chưa chết kia có khả năng phi thường đáng sợ, hắn ta làm gì còn lá gan nào để đi tổn thương người có liên quan đến đạo thân kia nữa…
Thầm nghĩ tốt nhất là nên trốn đi.
“Không.”
Bên trong cánh cửa đen kịt, giọng nói kia cũng vang lên:
“Ngươi phải quan sát ngọn lửa hắc ám, ngọn lửa hắc ám sẽ không ngừng dấy lên, trụ nguyên hắc ám sẽ dần dần hiển hoá…”
“Trước kia trong số chúng ta đã từng có cường giả bị người nọ phong ấn, tổ tiên của ta cũng nằm ở trong số đó… Trụ nguyên hắc ám sẽ hấp dẫn bọn hắn…”
“Tìm được bọn hắn.”
Nghe vậy sắc mặt của Hắc Linh khó coi, nhưng vẫn khẽ cắn môi nói:
“Hắc Linh tuân mệnh.”

Sau khi Hắc Linh rời khỏi.
Cánh cửa này không có biến mất, dòng sông dài nhân quả hiện lên, dường như đang bị lật xem nhiều lần.
“Năm đó hắn vốn dĩ đã vô địch Hắc Ám Chi Khung, trấn áp muôn đời, ngay cả trụ nguyên hắc ám cũng bị hắn cướp đi, đã luyện thành đèn Khởi Nguyên…”
“Nếu như ngọn lửa sương trắng ở bên trong đèn Khởi Nguyên đã bị đốt cháy hoàn thành một kỷ nguyên, như vậy thế giới cấm kỵ sẽ sinh ra quy tắc thiên địa có thể tiêu diệt được hắc ám, ngay cả Hắc ám cũng không dám chạm đến Niết bàn một lần nào nữa…”
“Không nghĩ tới… Hắn lại hy sinh cả bản thân để cứu những con kiến hôi kia, bỏ qua tất cả, tan hết bổn nguyên, không có châm đèn Khởi Nguyên một lần nào nữa… Thậm chí bản thân còn chết đi ở trong bóng tối.”
Phía sau cửa có tiếng nói nhỏ vang lên, lẩm bẩm:
“Có lẽ ta nên cảm tạ hắn còn có người cần phải quan tâm, còn có nghịch lân… Bằng không e rằng Hắc Khung đã bị tiêu diệt, không biết còn sót lại được mấy viên Hắc Ám Chi Tinh…”
“Hôm nay thế giới cấm kỵ đã trở thành Niết Bàn sinh mệnh mà từ lâu hắc ám cũng không dám chạm tới… Chúng ta càng vẫn diệt từ lâu rồi.”
“Một đạo thân cuối cùng của hắn chỉ vì bảo vệ những người đó, cho nên chỉ cần không nhắm vào những người mà hắn dốc hết toàn lực để cứu về đó, không đi trêu chọc hắn… Hắn sẽ không tỉnh lại.”
“Ít nhất phải lấy được trụ nguyên hắc ám bị hắn cướp đi, luyện vào bên trong đèn Khởi Nguyên trước… Không thể nhằm vào hắn, không thể giết người ở bên cạnh hắn…”
“Bằng không một khi tồn tại này không còn gì để quan tâm nữa…”
Giọng nói ở phía sau cánh cửa bỗng nhiên im bặt dừng lại, dường như không dám tưởng tượng đến tình huống như thế này, cánh cửa đen nhánh cũng biến mất hoàn toàn.
Châu Khai Nguyên.
Dãy núi Hàn Thước.
“Rốt cuộc đèn này là thứ quái quỷ gì…”
Trong núi rừng, Ngao Vô Song nhìn Thanh Đồng Cổ Đăng ở trong tay, cảm giác có hơi sợ hãi.
Ngọn lửa màu đen yêu dị này không hề có bất kỳ một độ ấm nào cả.
Mà là liên tục không ngừng phóng ra năng lượng hắc ám nào đó.
Tuy nhiên may là những năng lượng hắc ám này đều bị tiểu tháp màu đen của hắn ta hấp thu, sau đó lại phun ra nuốt vào, cho nên không hề có bất cứ thương tổn nào đối với hắn ta.
“Tất cả chuyện này… Dường như có liên quan cùng với nam tử ở bên trong toà tháp kia…”
Ngao Vô Song suy tư.
Thời điểm khi hắn ta cầm lấy chiếc đèn, giữa tầng thứ nhất của tiểu tháp màu đen có âm thanh một thứ gì đó đang giãy dụa.
Sau đó nam tử ở bên trong tầng thứ nhất của tiểu tháp… Đã không thấy tăm hơi nữa.
“Nam tử ở bên trong tầng thứ nhất và tầng thứ hai đều giống nhau như đúc…”
Ngao Vô Song suy nghĩ một chút, cắn răng một cái, hắn ta quyết định nhìn xem bên trong tầng thứ ba có chứa cái gì.
Dù sao mặc dù tiểu tháp màu đen này không có hại hắn ta, nhưng vẫn luôn có chút quỷ dị…
Cẩn thận đến gần tiểu tháp màu đen ở bên trong Đạo Cảnh Địa, chỉ thấy hôm nay ở trên tiểu tháp màu đen này, ba tầng trước có cảm giác giống như thuỷ tinh màu đen, không ngừng phun ra nuốt vào hắc vụ, có vẻ phi thường thần bí.
Nhưng đi lên trên tầng thứ tư vẫn là rỉ sét loang lổ, dường như đã bị phá hỏng rồi.
Đầu tiên Ngao Vô Song tiếp cận tầng hai, không biết nam tử ở bên trong tầng thứ hai có còn ở đó hay không.
Đẩy ra cửa tháp của tầng thứ hai, hắn ta liếc mắt nhìn vào bên trong.
Đạo đài ở bên trong tiểu tháp màu đen vẫn còn ở đó, mà nam tử kia giống như đang ngủ say, vẫn còn nằm im như cũ.
Ngao Vô Song vội vàng đóng cửa lại.
Tầng thứ hai bình yên vô sự, xem ra thực sự chỉ có nam tử ở bên trong tầng thứ nhất rời khỏi…
Sau đó hắn ta lo lắng không gì sánh được, tiếp cận tầng thứ ba.
Mở ra cánh cửa của tầng thứ ba.
Cửa tháp của tầng thứ ba mở ra, chỉ thấy ở bên trong tháp có vỏn vẹn một cái đạo đài màu đen, mà ở bên trong đạo đài có một chàng thanh niên đang nằm.
Thanh niên kia có khí tức cực kỳ bất phàm, dường như đang ngủ say, nhưng giữa lông mày lại có một loại khí chất thong dong khí thôn bát hoang, thản nhiên độc trấn muôn đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận