Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2544: Ngao lão bản, đã lâu không gặp 2

“Lên, quất nó.”
Nghe vậy Minh Thiên Bắc lập tức luống cuống, hắn?
“Đừng sợ, cái Ngưu Tiên này chuyên dùng để đánh những con trâu không nghe lời.”
Trương đại bá rất lạnh nhạt.
Nghe vậy Minh Thiên Bắc cũng cắn răng một cái, liều mạng.
Ngược lại có Trương đại bá đang đứng ở đây rồi, còn sợ cái gì?
Lúc này hắn đi ra ngoài nói:
“Hai vị công tử đừng hoảng hốt, ta tới rồi.”
Nói xong hắn hướng về phía con “trâu điên” ở phía xa xa, bỗng nhiên rút ra một roi.
Khoảng cách giữa hắn cùng với con trâu điên kia vẫn còn rất xa, roi cũng không có thực sự đánh tới trên thân trâu điên, thế nhưng lúc này trâu đực hắc ám bỗng nhiên cảm giác dường như đại họa giáng xuống đầu.
Hắn ta mở to đôi mắt trâu, nhìn thấy rõ ràng một cái roi thần kinh khủng giống như vượt qua chư thiên vũ trụ, từ chín tầng mây hạ xuống, cái roi kia rút ra toàn bộ đạo tắc vũ trụ, đến mức không gian cũng giống như đang bốc hơi, nguyên khí tiêu tán, kinh khủng tới cực điểm.
Hơn nữa khi roi kia hạ xuống còn kèo theo âm thanh kinh khủng nổ tung, dường như từng mảng lớn vũ trụ đang bị hủy diệt, khiến cho linh hồn của người khác cũng phải run rẩy theo.
“Không.”
Hắn ta phát ra một tiếng trâu rống hoảng sợ, bốn chân đều bỗng nhiên mềm nhũn, gần như muốn quỳ ở trên mặt đất rồi, lập tức dừng lại.
Mà Minh Thiên Bắc nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng giật mình rồi.
Hắn không thể tin được nhìn cái roi quất trâu ở trong tay của mình một chút…
Mạnh như vậy hay sao?
Quả thực… Thần vật mà.
Trong đôi mắt to của Thủy Thanh Linh cũng tràn đầy kinh hãi… Đây là cái roi gì? Trời, lại có thể đáng sợ như vậy.
Một roi đánh xuống, chỉ là tiếng vang phát ra, thế nhưng một Đại Đế hắc ám đã bị rung động quỳ phục rồi?
Chuyện này… Thực sự rất đáng sợ.
“Roi của Trương đại bá…”
Độc Cô Ngọc Thanh kinh ngạc.
“Không sao.”
Long Tử Hiên cũng rất bình tĩnh nói với Minh Thiên Bắc.
“Con trâu này nổi danh là trâu chiến, thịt rất tươi ngon… Đừng đánh chết, đánh chết thì ăn không ngon rồi.”
Minh Thiên Bắc vừa nghe liền lập tức gật đầu nói:
“Long công tử yên tâm, ta sẽ không đánh chết hắn ta.”
Lúc này hắn cầm theo cái roi đi tới, phải nói là cực kỳ to gan:
“Một roi này… Đánh ba hồn bảy vía của ngươi.”
Một roi hạ xuống.
Lúc này toàn bộ cơ thể trâu của Chiến Đế hắc ám đều gục xuống rồi, lạnh run, căn bản không có khả năng phản kháng.
Một roi trực tiếp hạ xuống, quất vào trên thân trâu của Chiến Đế Hắc Ám.
Ngay lập tức, chỉ thấy ở bên trên thân trâu của Chiến Đế hắc ám giống như có vô số hồn phách linh hồn đang đấu tranh trong một chớp mắt, sau đó hoàn toàn tiêu tán.
Sau đó bên trong ánh mắt trâu của Chiến Đế hắc ám lập tức mất đi tất cả thần thái, trở nên đờ đẫn, dại ra…
Con trâu này… Trực tiếp bị Minh Thiên Bắc đánh cho choáng váng rồi.
“Thật sự có tác dụng.”
Minh Thiên Bắc thấy thế thì càng vui vẻ rồi.”
Sở dĩ hắn dám nếm thử cũng bởi vì khi hắn dùng cái roi này đã từng đánh chết một nhân cách của Kỳ Tổ Tề Song Minh bên trong biển sương mù xám trước đây.
Lúc đó trên người của Tề Song Minh có hai nhân cách, lúc mới vào thôn thì nhân cách kia bộc phát, ngược lại muốn cướp đoạt tỏi thông thiên, lập tức bị Minh Thiên Bắc đánh cho một roi mà biến mất hoàn toàn.
Khi đó Minh Thiên Bắc đã biết rõ, cái roi này… Có thể xuyên thấu qua thân thể, xóa sạch những nhân cách hư vô mờ mịt, hoặc là các loại linh hồn, thần thức.
Hiện tại thử một lần nữa, quả nhiên có tác dụng.
“Đại Bá, đã làm xong rồi, con trâu này không còn phát điên lên nữa.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Trương đại bá.
Mà Trương đại bá cũng mỉm cười đi tới, vỗ vỗ con trâu đen này nói:
“Tốt… Thịt chắc, trâu tốt.”
Nói xong ông cũng hơi buồn bực nói:
“Không biết con trâu điên này là của nhà ai nữa… Nếu như không có chủ, ngược lại có thể đánh tới ăn được…”
Nhưng vào lúc này, ông bỗng nhiên chú ý tới một cái gì đó, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở bên trong vùng núi phía trước có một nam nhân trung niên đang chuẩn bị xoay người rời khỏi đây.
“Đứng lại.”
Trương đại bá lập tức lên tiếng.
Ở bên trong rừng núi, Ngao Vô Song vừa mới bước một bước chân, nghe nói như thế, lập tức cảm thấy bất đắc dĩ.
DCM… Tại sao hắn ta lại bị phát hiện ra rồi.
Hắn ta kiên trì xoay người nói:
“Ngài… Chào ngài…”
Mà Trương đại bá cũng sửng sốt một chút, cảm giác hình như người này có hơi quen mắt…
Bỗng nhiên dường như ông nhớ ra cái gì đó, lập tức kịp phản ứng nói:
“Ông chủ Ngao… Thì ra là ngươi sao.”
“Đã lâu không gặp.”
“Ông chủ Ngao… Đã lâu không gặp.”
Trương đại bá nhìn thấy Ngao Vô Song, vẻ mặt thân thiết lên tiếng.
Ông cũng đã nghĩ ra rồi, Ngao Vô Song này… Chính là người đã từng tặng trâu cho sơn thôn trước kia.
Trước đây Ngao Vô Song dẫn theo rất nhiều trâu điên đi đến trong thôn, thôn cũng lưu lại trâu điên để ăn thịt, lúc đó để cảm tạ Ngao Vô Song, Trương đại bá còn tặng cho hắn ta hai quả táo nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận