Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2347: Da người bao hàm đế cơ

Nhưng ngày hôm nay… Tất cả những người này vẫn còn ở đây, vẫn còn sống.
Ở kiếp này… Có thể vẫn còn có hy vọng.
“Chủ nhân Luân Hồi còn sống.”
“Hắn trở về.”
“Ở kiếp này cũng không phải hoàn toàn mất hết hy vọng sao?”
Lúc này vô tận quỷ vật xuất hiện ở bên trong Luân Hồi cũng đều không khỏi hét lên.
Ở bên trong thiên địa, bốn chữ lớn đang vang vọng.
Chủ nhân Luân Hồi.
Mà ở bên trong vạn trượng Luân Hồi, Thập Phương Địa Phủ.
Nam tử kia chắp tay đi đến, ánh mắt đảo qua địa phủ tàn phá, đảo qua sương mù xám cuồn cuộn vô tận, nhìn thấy được chín con quỷ cùng với vô số quỷ vật.
Hắn còn chứng kiến một trận đánh kinh khủng không thể hiển hoá ở trong thiên địa.
Nhưng hắn chỉ mới bước ra một bước đã xuất hiện ở cuối Cổ Lộ Cấm Kỵ, xuất hiện ở trước mặt mấy người Nam Phong.
“Lý tiền bối… Vẫn mạnh khoẻ chứ?”
Chuyện thứ nhất mà chủ nhân Luân Hồi quan tâm…
Là đến đây vấn an.
Mà mấy người Nam Phong, Giang Ly nhìn thấy chủ nhân Luân Hồi, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt mừng rỡ phi thường.
Chủ nhân Luân Hồi… Chính là Hắc Bạch.
Lúc còn ở cõi âm, Hắc Bạch đã được xưng là truyền kỳ đã từng nhận được cơ duyên của Lý Phàm.
Lúc còn ở Dương Gian, để xoá bỏ tội nghiệt của Quỷ Vực, hắn cam nguyện bản thân thừa nhận Luân Hồi muôn đời.
Hôm nay… Cuối cùng cũng quay trở về rồi.
“Sư phụ rất khoẻ.”
Giang Ly lên tiếng, trong mắt có một loại cảm xúc vui mừng xa cách từ lâu mới gặp lại, hắn nói:
“Lần này, chúng ta phụng mệnh của lão nhân gia ông ấy đưa mười hai người Ma Tổ vào địa phủ chấp chưởng quyền bính của Thập Điện Diêm Quân cùng với Tử Vi, Địa Tạng.”
Nghe vậy Hắc Bạch gật đầu nói:
“Tiền bối đã nhọc lòng, muôn đời đại cục, rốt cuộc ngày hôm nay cũng có thể toả sáng… Quay trở về còn có hy vọng, hy vọng.”
Nói xong hắn lại mỉm cười nói tiếp:
“Bàn cờ của ngươi càng ngày càng trở nên hoàn mỹ, hôm nay đánh cờ, có lẽ ta không bằng ngươi rồi.”
Hắn cảm giác được ngày hôm nay Giang Ly đã vượt qua mình ở trên kỳ đạo.
Giang Ly nói:
“Đạo Luân Hồi cũng có thể thông thiên.”
Hắc Bạch cũng không chuyên tu kỳ đạo, mà là mượn kỳ đạo để diễn Luân Hồi, cho nên cuối cùng kỳ đạo của hắn đã bị đạo Luân Hồi thay thế được.
“Chủ nhân Luân Hồi… Ngươi nghĩ rằng ta không tồn tại hay sao?”
Mà giờ khắc này, bên trong sương mù xám cuồn cuộn, trên chiến xa, Khôi Thập Nhị Hầu cũng rống giận.
Hắn ta đứng sừng sững ở một bên, kết quả chủ nhân Luân Hồi lại có thể đi ôn chuyện, làm như không nhìn thấy hắn ta.
Quá mức sỉ nhục rồi.
Nghe vậy Hắc Bạch vẫn không thèm để ý tới hắn ta, mà là cười nói với Giang Ly:
“Đợi xong chuyện ở nơi này sẽ đến bái kiến Lý tiền bối.”
Nói xong lúc này hắn mới xoay người, một mình đi đối kháng với sương mù xám.
Hắn bước ra một bước.
Ngay lập tức sương mù xám mênh mông kia lại bị bức lui vài thiên lý.
Hắn bước về phía trước, sương mù xám cuốn cuộn lại có thể không ngừng lùi về phía sau, dường như không chịu nổi lực lượng của hắn.
“Chủ nhân Luân Hồi, ngươi muốn đánh một trận sao?”
Bên trong chiến xa, Khôi Thập Nhị Hầu của sương mù xám lên tiếng, trong giọng nói có chút kiêng kỵ:
“Ngươi vừa mới tái hiện, căn bản không thể so sánh cùng với trạng thái đỉnh phong năm đó… Hiện tại đánh với ta một trận, không có lợi.”
“Thực hiện ước định của chúng ta cùng với những con lão quỷ này trước đây, để lại một chỗ cho sương mù xám chúng ta ở trong Luân Hồi, có thể miễn trận chiến này.”
“Bằng không…”
Thế nhưng hắn ta còn chưa dứt lời, Hắc Bạch bỗng nhiên nhấc tay, toàn bộ đường cờ đen trắng, kiếp ảnh chúng sinh, hai loại khí tiên ma cùng nhau bộc phát, biển sương mù xám giống như xảy ra biển động, mang theo tất cả điên cuồng thối lui về phía thế giới kia.
Ngay cả chiến xa sương mù xám cũng thiếu chút nữa bị thổi tung bay rồi.
“Ngươi thật sự muốn đánh một trận sao?”
Khôi Thập Nhị Hầu tức giận, quát to:
“Luân Hồi xuất hiện, thiên hạ mơ ước, hợp tác cùng với sương mù xám chúng ta là kết cục tốt nhất của ngươi, bằng không thì ngươi thủ ở đây chờ cơ duyên sao?”
Nhưng hắn ta còn chưa dứt lời đã ghênh đón một cái bàn tay to của Hắc Bạch.
“Hôi Đế cũng không dám mơ ước Luân Hồi, ngươi xứng sao?”
Bàn tay to trấn áp xuống, giọng nói lạnh lùng của Hắc Bạch vang lên.
Thấy thế, Khôi Thập Nhị Hầu triệt để nổi giận, bên trong chiến xa có nguyên khí màu xám hội tụ thành một nắm tay bắn ra ngoài, va chạm cùng với bàn tay to của Hắc Bạch.
Đại chiến bạo phát.
Hắc Bạch đứng ở bên trong vô tận sương mù xám, lật tay làm mây úp tay làm mưa, ở phía sau hắn, tất cả đường cờ đen trắng, lực lượng tiên ma, sinh tử chi kiếp hoà hợp lại thành một, hoá thành một luồng lốc xoáy kinh khủng.
Lốc xoáy ngang dọc trong thiên địa, vô tận sương mù xám đều bị hút vào bên trong, bị ma diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận