Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2351: Chôn giết độc thủ 2

Nói xong hắn bỗng nhiên nhìn về phía bên kia.
Đó là thời không bình tĩnh, xem ra không có bất kỳ dị thường nào cả.
Thế nhưng Hắc Bạch cũng có thể nhìn thấy rõ đại chiến kinh thiên.
Vị mang điểm cuối của vạn đạo… Đang chiến đấu cùng với độc thủ ở đầu nguồn.
Giờ khắc này, ngay cả mấy người Nam Phong, Tử Lăng cũng đều nhận thấy, bọn họ nhìn sang, trong mắt bỗng nhiên xuất hiện cảnh tượng đại chiến.
Ở giữa thiên địa dường như có Đại Mạc màu đen hiện ra che khuất bầu trời, mà ở bên dưới Đại Mạc màu đen kia có ánh sáng chói lọi như muốn chọc phá trời cao.
Đó là ánh sáng Kiếm Đạo, khủng bố chưa từng có, vượt ra khỏi phạm trù tiên thánh thần, một kiếm đè ép thiên nam.
Đó là bức tranh hoạ đạo bao quát chúng sinh, ở bên trong hồng trần bỉ ngạn, một nét vẽ che khuất bầu trời.
Đó là âm thanh của Cầm Đạo, đại từ đại bi, bao gồm toàn bộ sống chết trên thế gian, một khúc đàn nghịch Luân Hồi.
Mấy người Nam Phong, Tử Lăng, Độc Cô Ngọc Thanh nhìn thấy được một bộ phận của cảnh đại chiến, bởi vì bên trong đại chiến có các loại đạo giống với bọn họ đang diễn biến.
Cầm Đạo, Hoạ Đạo, Ma Đạo,... Các loại đạo đều rộ lên ánh sáng lấp lánh hiện ra ở dưới chân của Vân Khê, bên người của nàng còn có thêm một loại đạo khác không thể nhận ra, cũng không thể nào biết được, nhưng lúc này đều đồng thời bộc phát.
Đại Mạc âm trầm trực tiếp bị xé mở ra.
Giờ khắc này.
Ở trong hiện thế.
Cổ Lộ Cấm Kỵ bỗng nhiên rung động kịch liệt, gần như muốn đổ nát, toàn bộ hư ảnh của rất nhiều thế giới đã từng ở bên trên con đường này đều tán đi, bị đánh tan hoàn toàn.
Một cảnh tượng chậm rãi xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Vân Khê phong hoa tuyệt đại, giống như một vị tiên đã siêu việt hết tất cả, nàng bước trên con đường nhỏ màu đen kia, từng bước từng bước tiến về phía trước, mỗi một bước chân hạ xuống, bên trên con đường màu đen liền có một chỗ bị sụp đổ.
“Đạo đời này của ngươi… Làm sao vượt qua được kiếp trước… Cánh cửa kia không có khả năng cho ngươi được cơ duyên như vậy.”
Ở đầu cùng của con đường nhỏ, giọng nói của độc thủ lại có vẻ như run rẩy.
Hắn ta không cam lòng đến cực điểm.
Ở kiếp trước hắn ta đánh lén thập tôn nhị hung, vốn dĩ có thể tiêu diệt tất cả, kết quả vị mang điểm cuối của vạn đạo lại có thể tự luyện ra được vạn đạo ở bên trong cánh cửa kia, đánh bại hắn ta.
Chờ đợi muôn đời, hắn ta cắn nuốt toàn bộ cường giả ở trong bóng tối, chiếm được đạo của bọn hắn, kết quả… Vẫn bại bởi Vân Khê.
Bởi vì đạo suốt đời này của Vân Khê lại còn mạnh mẽ hơn so với kiếp trước…
Mà Vân Khê chỉ bước một bước tới gần.
“Chủ nhân Luân Hồi tái hiện… Vị mang điểm cuối của vạn đạo sống lại… Một đạo thân cuối cùng của những người đó vẫn còn…”
Giọng nói của độc thủ vô cùng trầm trọng:
“Rất tốt, rất tốt, thật sự không ngờ… Chuẩn bị sau cùng của người nọ rõ ràng còn có năng lực như vậy…”
“Sẽ cho các ngươi sống thêm một đoạn thời gian nữa.”
Nói xong con đường nhỏ màu đen kia nhanh chóng thối lui, muốn biến mất khỏi thiên địa này.
“Không tốt, hắn ta muốn chạy trốn.”
“Nếu như hắn ta chạy trốn, chắc chắn sẽ có hoạ lớn.”
Đám lão quỷ Thái Dịch đều lo lắng.
Nhưng vào giờ khắc này.
Ở bên trong thiên địa bỗng nhiên có vài bức tranh phô thiên cái địa xuất hiện.
Bên trong đó, một ngọn núi nguy nga dường như đứng sừng sững từ thời vạn cổ, tiếng gầm của Bạch Hổ Khiếu Thiên chấn động toàn bộ năm tháng.
Một dòng sông dài dậy sóng giống như chảy ra từ bên trong hồng hoang, bốc hơi trong thời không, ngăn cản tất cả trong thế gian.
Đó là… Bức tranh Bạch Hổ Khiếu Thiên cùng Cơ Thuỷ.
Hai bức tranh này chính là bức tranh mà Lý Phàm đã đưa cho Mộ Thiên Ngưng và Hoả Linh Nhi lúc còn ở Cõi âm.
Sau này khi tiến vào Dương Gian, hai bức tranh này vẫn đang ở trong tay của các nàng, mãi đến khi gặp được quan tài ở Dương Gian, hai bức tranh này đã bị vị mang điểm cuối của vạn đạo ở bên trong quan tài đoạt được.
Sau này tàn niệm của vị mang điểm cuối của vạn đạo tiến vào chỗ sâu ở bên trong Cổ Lộ thì đã bố trí nó xuống.
Mới vừa rồi, khi mấy người Nam Phong, Tử Lăng dốc hết toàn lực, cướp được Cấm Kỵ Đạo Ngân, nguyên nhân quan trọng nhất chính là… Câu cá!
Câu được con cá lớn độc thủ này.
Đợi đến khi cá nổi lên trên mặt nước, hai bức tranh này sẽ cắt đứt đường lui của độc thủ.
“Đây là… Bức tranh của người kia?”
“Vị mang điểm cuối của vạn đạo… Ngươi bố trí muốn giết chết ta?”
Con đường nhỏ màu đen bị buộc phải xuất hiện một làn nữa, bên trong giọng nói của độc thủ tràn đầy sự kinh ngạc.
Bức tranh Bạch Hổ Đế Phong cùng với Cơ Thuỷ trấn áp hết tất cả.
Mà ngay cả đại đạo của Thế Giới Cấm Kỵ ở bên kia đang tra xét thế giới này cũng đều trực tiếp bị ngăn cản, không thể vượt qua, không thể tiếp cận được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận