Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2613: Làm cầu nối

“Hắn làm như vậy chính là tự hủy trường thành của bản thân, chờ đến khi bổn nguyên của hắn tan biến hết thì hắn vẫn còn là hắn sao? Chẳng qua chỉ là một vị Vô Thượng ở trong vũ trụ này mà thôi.”
“Đến lúc đó, thậm chí không nhất định phải vận dụng đại trận Phần Trụ thì cũng có thể khiến cho hắn… Quay trở về bản luật.”
Ám Giả nghe vậy nhíu mày.
“Vị kia dùng bốn loại bổn nguyên thời không để làm cơ sở mới sáng tạo ra đại đạo Cấm Kỵ, đồng thời đứng sừng sững ở bên trên Vô Thượng… Nếu như khiến cho bốn loại bổn nguyên thời không của hắn đều biến mất, thực sự hắn sẽ không đáng sợ nữa…”
Hắn ta lẩm bẩm.
“Cho nên ta mới nói hắn trúng kế rồi.”
Chỉ Giả mỉm cười nói:
“Hắn muốn cứu rỗi thiên hạ, vậy thì phải hy sinh bổn nguyên của chính mình, chỉ có khi hy sinh bổn nguyên của chính mình… Bản thân hắn cũng sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục…”
Hiện tại Thánh Đạo đã mất, chắc chắn cảnh giới của hắn đã không ổn, còn có thể đứng được bao lâu ở bên trên Vô Thượng nữa?”
Dường như ở trong lời nói của hắn ta lộ ra vẻ cực kỳ đắc ý.
Ám Giả không khỏi gật đầu nói:
“Đáng giá thử một lần.”
“Được rồi.”
Lúc này hắn ta bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, nói:
“Ngày hôm nay Tiên Đạo, Thánh Đạo đã tái hiện, chi bằng đề phòng những con kiến hôi đi theo con đường Sáng Thế kia… Một khi Sáng Thế thành công, đến lúc đó muốn tiêu diệt bọn hắn cũng sẽ có rất nhiều phiền phức.”
Đối với hắc ám mà nói, phương pháp Ký Sinh, phương pháp Khôi Vụ đều không đáng chú ý.
Phương pháp ký sinh gửi hy vọng ở bên trong Hắc Ám Chủng, nhưng một khi sử dụng phương pháp này thì Hắc Ám Chủng cũng sẽ dị hóa, các Đại Đế sống nhờ cũng sẽ giống như Hỏa Đế hắc ám cùng Mộc Đế hắc ám, trở thành hủ nô hắc ám.
Còn phương pháp sương mù xám còn cần ít nhất một tia bổn nguyên sương trắng mới có thể thực hiện được… Trên đời này đã không còn một người nào có thể đi.
Chỉ còn lại con đường Sáng Thế…
Con đường Sáng Thế có thể sử dụng bổn nguyên ở bên trong năm tháng qua lại thành tựu nên một thế giới mới, mà thế giới mới lại có thể trốn vào bên trong năm tháng qua lại.
Như vậy đến lúc đó nếu như muốn tìm được thì cũng phải phí rất nhiều trắc trở.
Lúc này Mặc Giả nhẹ giọng lên tiếng nói:
“Con đường Sáng Thế đã gãy.”
“Ở rất nhiều năm tháng về trước, phục bút được chôn xuống ở dưới con đường này đã bị chúng ta thay đổi rồi, nếu như thực sự có người dám đi thì bọn hắn sẽ phát hiện, thế giới mới do bọn hắn sáng tạo ra vốn dĩ đã nằm ở trong bóng tối từ lâu rồi.”
Nghe vậy Ám Giả nhìn về phía Mặc Giả, không khỏi tán thưởng gật đầu nói:
“Rất tốt.”
“Tiểu sư đệ, Mặc Đạo như thế nào rồi?”
“Ta vẫn chờ sau khi ngươi thành tựu Mặc Đạo đó, khiến cho Khiêu Đại Thần… Nếm mùi đau khổ.”
Nhắc đến Khiêu Đại Thần, trong lời nói của hắn ta vẫn còn mang theo một sự căm hận.
Sư huynh đệ bọn hắn đều là những cường giả nổi bật ở bên trong Vô Thượng, thế nhưng lại từng bị một người Khiêu Đại Thần trấn áp không thể ngẩng đầu lên được.
Thậm chí ngay cả ở trong một kiếp này, cho dù Khiêu Đại Thần chỉ còn lại có hồn phách cũng có thể lấy đi ngọn lửa hắc ám của hắn ta…
Quả thực là nhục nhã.
Mà đại đạo Vô Thanh của tiểu sư đệ Mặc Giả được sáng tạo ra chuyên môn để đối phó với Khiêu Đại Thần.
Mặc Giả nói:
“Cửu Dục đã bị khắc chế Tam Dục.”
Nói xong hắn bỗng nhiên nhận ra được cái gì, nói tiếp:
“Hai vị đệ tử khác cũng đã trở về.”
Mọi người quay đầu lại.
Chỉ thấy ở bên trong bóng tối có hai người đi tới.
Đương nhiên đó chính là Mặc Tranh, Mặc Thiết.
Nhìn thấy hai người bọn họ, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
“Mặc Tranh sư huynh… Tại sao nhìn qua lại có chút không thích hợp, lỗ tai của hắn ta đâu rồi?”
“Mặc Thiết sư huynh cũng thế, tại sao da của hắn ta lại đổi sang màu xanh biếc? Hắn ta ăn cỏ sao?”
“Hai vị sư huynh, các ngươi có ngộ ra được chân ý của Mặc Đạo không?”
Bọn hắn đều đặt câu hỏi.
Thế nhưng Mặc Tranh cùng Mặc Thiết lại im lặng không nói.
Trong mắt Mặc Tranh là một vẻ trầm tĩnh, hắn ta căn bản đã tự chém một đao, không chỉ chém rụng cái lỗ tai cùng với đầu lưỡi về mặt vật lý mà hắn ta căn bản đã chém rụng căn nguyên khả năng nghe nói của mình rồi, cho nên hắn ta không có cách nào nhận biết được tin tức mà người khác truyền đến cho hắn ta.
Có thể nói hắn ta đã hoàn toàn tự bế rồi.
Nhìn tất cả sinh mệnh hắc ám ở trước mặt, trong mắt của hắn ta lóe lên vẻ sắc bén, thế nhưng cũng nhanh chóng áp chế xuống.
Còn hai mắt của Mặc Thiết thì đờ đẫn, chỉ có miệng khẽ mở ra rồi lại đóng lại, thoạt nhìn… Có chút máy móc.
Mặc Giả nhìn hai người này cũng khẽ ngẩn người, đây là cái quỷ gì vậy…
Thoạt nhìn Mặc Tranh thì giống như người câm điếc…
Bạn cần đăng nhập để bình luận