Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2684: Đại chiến chung cực (7)

Con chó đen ngạo nghễ nói một câu.
“Một người một chó ngăn cản Đê Bá đánh giết, cướp người… Sư phụ quá mạnh mẽ.”
Mấy người Long Tử Hiên không khỏi cảm thán.
“Chó chết, tại sao hôm nay ngươi lại đổi tính, bỗng nhiên nói cho chúng ta biết nhiều chuyện như vậy?”
Ngô Đại Đức bỗng nhiên nghi ngờ lên tiếng.
Ngày bình thường con chó đen này đều ngậm kín miệng, ngay cả ở trong tiểu viện bị Phượng mẫu, Long ca đánh vài lần cũng đều không có nói ra nhiều chuyện như vậy.
Con chó đen thầm nói:
“Bởi vì… Ngược lại có lẽ chính các ngươi cũng sắp xong đời rồi…”
Nói xong nó bỗng nhiên nhìn về phía bầu trời của thế giới hắc ám, Tâm Ninh đang giằng co cùng với hình bóng của vị mang điểm cuối của vạn đạo kiếp trước.
“Tâm cảnh Vô Biến… Không được… Bản Đế phải hy sinh một chút tự tôn.”
“Gâu!”
Sau đó nó ngồi xuống ở trước mặt mọi người, đại thần thông kinh thiên động địa phát ra, mùi hôi tanh tưởi trực tiếp lan tràn ra toàn bộ chiến trường.
“Đệt mợ nó chó chết ngươi không nói võ đức.”
“Quá đáng.”
“Không nói trước một câu.”
Mấy người Long Tử Hiên đều giật mình, vội vàng tránh đi.
Mà con chó đen vừa thi triển đại thần thông, nó vừa kêu loạn gâu gâu về phía Tâm Ninh.
Tâm Ninh đang giằng co cùng với hình bóng của vị mang điểm cuối của vạn đạo, cơ thể nhỏ bé khẽ run lên, dường như nhận được tin tức nào đó.
“Gâu, theo bản Đế dẹp yên thế giới hắc ám này.”
Sau khi con chó đen làm xong liền rống giận nói.
Mấy người Long Tử Hiên, Độc Cô Ngọc Thanh đã ra tay từ sớm.
Giờ khắc này, ở bên trong thế giới hắc ám đổ nát, vô số sinh linh hắc ám bị giết chết.
“Ta cùng ngươi đồng quy biến mất.”
Hư ảnh của Chiến Thiên Đế bộc phát ra lực lượng Tiên, Thánh, Thần đồng thời nổ tung cùng với Chiến Thiên Đế hắc ám, đồng quy biến mất.
“Chó chết…”
Ở bên kia Thiên Đế Hôi Đế đã hoá thân thành hắc ám bị một đám phân thân của con chó đen cắn đến mức chồng chất vết thương, thế nhưng gần như cũng bị săn giết rồi.
Toàn bộ thế giới hắc ám đều đã bị thế giới Cấm Kỵ san bằng.
Nhưng vào giờ khắc này.
Ở trên bầu trời của chiến trường bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người.
Một người ở trong đó trên lưng có đeo một thanh đao múa, trên cổ đeo vòng cổ xương cốt, đương nhiên đó là Khiêu Đại Thần hắc ám.
Mà người còn lại là một thanh niên, hắn cực kỳ phong độ nho nhã, dường như khoé miệng vĩnh viễn mang một nụ cười… Hắn giống y như đúc với Lý Phàm.
Lý Phàm hắc ám!
“Có thể ra tay được rồi.”
Khiêu Đại Thần lên tiếng chuẩn bị ra tay.
Nhưng Lý Phàm hắc ám lại ngăn cản lão nói:
“Ngươi chuẩn bị làm như thế nào?”
“Bọn họ là then chốt để dẫn đến sự phản bội, để cho bọn họ phản bội một đạo thân khác của ngươi… Mà muốn để cho bọn họ phản bội thì phải dùng phúc lợi trường sinh để dụ dỗ bọn họ, dùng sư phụ ác độc để lừa gạt bọn họ, châm ngòi hiềm khích để bọn họ tự giết lẫn nhau.”
“Bọn họ dấn thân vào hắc ám là có thể chém được không ít ma niệm đối với đạo thân kia của ngươi.”
Lý Phàm hắc ám nói:
“Biết vì sao ngươi chỉ là thiên hạ đệ tam hay không?”
Khiêu Đại Thần nhíu mày nói: “Có ý gì?”
“Bởi vì ngươi tương đối ngu xuẩn.”
Lý Phàm hắc ám thản nhiên nói:
“Ngươi có tin hay không, dụ dỗ, lừa gạt, châm ngòi hiềm khích đều không có tác dụng.”
Khiêu Đại Thần nói: “Vậy ý của ngươi là?”
“Có thể khiến cho bọn họ phản bội lại một đạo thân khác của ta… Chỉ có ta.”
Lý Phàm hắc ám mỉm cười.

Mà giờ khắc này.
Ở bên trên mặt đất hắc ám hỗn độn.
Sâu bên trong thế giới hắc ám, đại chiến không ngừng, ngay cả khí tức Vô Thượng cũng đều xuất hiện.
Thế nhưng ở chỗ sâu trong thế giới này có một thiếu nữ váy trắng đang đi tới, nàng nhìn thấy bậc thang năm tháng ở phía trước.
“Đi càng sâu về phía năm tháng mất đi.”
Vân Khê lên tiếng.
Nàng nhân dịp lúc hai bên đại chiến đã lẻn đi vào nơi này, chuẩn bị trực tiếp mở ra con đường nghịch hướng năm tháng.
“Vân Khê đúng không?”
Nhưng lúc này ở bên trên bậc thang năm tháng bỗng nhiên xuất hiện một nam nhân trung niên mặc áo bào trắng.
Hắn ta nhìn về phía Vân Khê, trong mắt ấm áp như gió xuân nói khẽ:
“Như vậy không có tác dụng đâu.”
“Kể cho ngươi nghe một câu chuyện, nguyện ý nghe không?”
“Cực kỳ lâu trước đây, lúc thiên địa vừa mới sinh ra.”
Nam nhân trung niên mặc áo bào trắng ngồi trên bậc thang năm tháng, hắn ta không nhanh không chậm nói, kể lại chuyện xưa mà hắn ta phải nói:
“Một bộ tộc sinh sống ở trên mặt đất man hoang.”
“Mượn chim muông học bay lượng, mượn sông núi luyện gân cốt, quan sát nhật nguyệt ngộ thần thông.”
“Bộ tộc này không ngừng trưởng thành…”
Theo lời của hắn ta, dường như Vân Khê nhìn thấy được thời không chiếu rọi, đó là thượng du năm tháng, là vũ trụ cuồn cuộn, dấu hiệu xuất hiện sinh mạng lần đầu tiên.
Ở bên trong vũ trụ mênh mông, thế giới kia giống như một đám bụi trần, nhưng ở bên trên bụi trần lại là cõi yên vui của toàn bộ sinh linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận