Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2222: Năm mới đến rồi 2

“Tốt, chúng ta tắm rửa trước, sau đó ăn cơm tất niên.”
Lúc này Lý Phàm lên tiếng.
Mặc dù bình thường cũng rất ưa thích sạch sẽ, nhưng năm mới đến rồi, ngày hôm nay tắm rửa mang ý nghĩa bỏ lại cái cũ để đón những cái mới đến.
Cuộc sống vẫn còn cần một số nghi lễ.
“Vân Khê, Nam Phong, Tử Lăng, Bạch Thiển, Tâm Ninh… Các ngươi đi sương phòng tắm rửa đi.”
Lý Phàm lên tiếng, ở bên trong sương phòng đã chuẩn bị thùng tắm, sau đó lại nhìn về phía các nam đệ tử nói:
“Thanh Trần, Ngọc Thanh, Cửu Chính… Các ngươi đi đến phòng củi đi, phòng củi đã mở, nhớ kỹ chắn cửa lại một chút.”
Mấy người Thanh Trần: “...”
Lúc này một đám đệ tử đều đi tắm.
“Đi tắm thôi.”
Vân Khê hết sức mừng rỡ nói:
“Đúng rồi Đại Ma Vương, ta muốn tắm nước hoa hồng.”
Tử Lăng cũng nói:
“Sư phụ, ta cũng muốn hoa hồng, tắm hoa hồng rất thơm.”
Nam Phong lại nói:
“Sư phụ đệ tử muốn một ít hoa lài…”
Lý Phàm nở nụ cười nói:
“Bạch Thiển, ngươi đi lấy cho mọi người đi.”
Bởi vì mấy loại hoa này đều có một chút tác dụng, hơn nữa sau này các đệ tử lại thích dùng để tắm, cho nên Lý Phàm đã góp nhặt rất nhiều đều đang đặt ở trong dược phòng.
Lúc này các nàng Vân Khê, Nam Phong đều đi theo Tô Bạch Thiển đi đến dược phòng, tìm rất nhiều cánh hoa sau đó lại đi đến sương phòng.
“Chủ nhân… Đã chuẩn bị xong thùng tắm của ngài.”
Cung Nhã cung kính lên tiếng.
Thùng tắm của Lý Phàm nằm đơn độc ở trong gian phòng của hắn.
Lý Phàm gật đầu rồi đứng dậy, mang theo Tiểu Bạch đi vào trong phòng.
Trong phòng có một thùng nước nóng hôi hổi, Cung Nhã rất cẩn thận, đã chuẩn bị chu đáo tất cả mọi thứ.
“Hửm?”
Lý Phàm chuẩn bị tắm, nhưng lại phát hiện ra Cung Nhã vẫn còn đang đứng ở bên cạnh, dường như nàng rất lo lắng.
Nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm, Cung Nhã hơi khẩn trương, trên khuôn mặt thành thục của nàng chợt ửng hồng, có vẻ càng e thẹn hơn, lúc này nàng không khỏi cúi đầu nói:
“Chủ nhân, nô tỳ…”
Nàng lo lắng không biết có nên rời khỏi hay không, hay còn cần phải hầu hạ chủ nhân tắm rửa xong xuôi.
Hình như thế nào cũng không quá phù hợp…
Lý Phàm nói:
“Ngươi… Ngươi đi tắm rửa cùng với mấy người Tâm Ninh đi.”
Khi tắm rửa mà có người ở bên cạnh, hắn cảm thấy không quá thoải mái lắm.
Nghe vậy lúc này Cung Nhã mới gật đầu nói:
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Nàng rời khỏi căn phòng.
Lý Phàm đóng cửa phòng lại, bắt đầu cởi áo, cởi áo khoác.
“Meo meo… Meo meo…”
Mà lúc này Tiểu Bạch lại nhìn hắn, có chút khẩn trương kêu lên.
Meo… Chủ nhân muốn cởi quần áo…
Meo… Tại sao hắn lại giữ nàng lại?
A a… Nhìn lén chủ nhân sẽ đau mắt sao?
Giờ khắc này trong lòng tiểu Bạch hoảng loạn, mặc dù bình thường vẫn cọ ngủ, thế nhưng Lý Phàm đều mặc quần áo…
Hiện tại…
Trái tim mèo của nàng, không, trái tim hổ của nàng đập thình thịch.
Mà Lý Phàm cũng nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Bạch, lúc này mới nhớ ra còn có con mèo nhỏ này… Có phải cũng nên tắm rửa rồi hay không…
Tắm cùng với hắn sao? Thùng tắm này quá lớn, con mèo nhỏ này sẽ bị sặc nước mất…
Hắn liền nói ngay:
“Tiểu Bạch, ngươi đi chơi trước đi, ta tắm xong sẽ tắm cho ngươi.”
Ừm, sau đó đi tìm một cái chậu nhỏ là được rồi.
Nghe vậy Tiểu Bạch lưu luyến meo meo kêu lên hai tiếng, lúc này mới rời khỏi phòng.
Sau khi rời khỏi căn phòng của Lý Phàm, nàng đi về phía sương phòng của mấy người Vân Khê.

Lúc này.
Bên trong sương phòng.
Một đám nữ đệ tử đang cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm, khí nóng hầm hập, mùi hoa thoang thoảng tràn đầy trong phòng, cảnh tượng đẹp đẽ đến cực điểm.
“Tử Lăng muội muội… Thật đáng yêu.”
“A a a Nam Phong tỷ tỷ, tỷ đừng nói lung tung, muội đánh tỷ.”
“Chúng ta nên đánh Vân Khê tỷ tỷ mới đúng, nàng lại có thể khiến người khác phải ghen tị như thế.”
Vân Khê vội vàng trốn vào trong nước, hai má ửng đỏ.
Lúc này Cung Nhã cũng tới, nàng tiến vào trong bồn tắm.
“Cung Nhã tỷ tỷ mới thu hút nhiều cừu hận nhất.”
“Thật đẹp quá đáng.”
Các nàng đều ghen tị.
So với Vân Khê còn lôi kéo nhiều thù hận hơn.
Một đám nữ hài tử cười đùa, bọt nước bắn ra khắp nơi.
“Ồ, Miêu tỷ cũng tới rồi sao?”
Lúc này Tô Bạch Thiển nhìn thấy Tiểu Tình, nàng biến thành hình người, vòng eo tuyệt mỹ, cũng đi vào trong thùng tắm, quay lưng lại với mọi người.
“Miêu tỷ, tỷ quay lại đi.”
“Mau lên, chúng ta cùng nhau vây công Cung Nhã tỷ tỷ.”
Các nàng đều lên tiếng.
Cung Nhã hơi thành thục hơn, nàng giống như đại tỷ tỷ, quan tâm mỉm cười an ủi:
“Tiểu Tình cô nương, chúng ta đều là nữ, ngươi không cần xấu hổ như thế…”
Bạch Tiểu Tình nghe vậy do dự một chút, xoay người lại nói:
“Không phải ta xấu hổ… Ta… Ta sợ các ngươi tự ti…”
Nàng vừa mới nói xong.
Toàn bộ sương phòng đều yên lặng.
Cung Nhã theo bản năng ôm kín nơi nào đó, giờ khắc này, nàng bỗng nhiên cảm giác được sự kiêu ngạo của chính mình…
Sụp đổ!
Những người khác càng… Hoàn toàn trầm mặc.
Tự ti!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận