Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2277: Kinh diễm không ngừng 2

Phệ Thiên Mãng lập tức nhảy dựng lên, lão ta tức giận đến mức thân thể run rẩy, chỉ về đằng trước nói:
“Con mẹ nó còn chưa xong hay sao?”
Lúc này, lão ta rút lui đúng lúc, miệng to không bị kiếm quang bắn trúng, nhưng lại bị doạ sợ không nhẹ.
Quá đột nhiên.
Mà ở bên trong hư không phía trước đột nhiên xuất hiện thêm một kiếm khách.
Khí tức của hắn còn thánh khiết hơn cả Tiên Thương kiếm đạo, mặt không chút thay đổi, giống như chưa hề ăn một chút mỹ vị nhân gian, chưởng khống tất cả mọi thứ.
Cũng giống y như đúc với Độc Cô Ngọc Thanh!
“Lão Phượng huynh, tại sao lại nhiều đồ vật quỷ dị như thế? Xong chưa?”
Phệ Thiên Mãng há miệng hở, thực sự nhịn không được.
Hết lần này lại đến lần khác, tâm tính của lão ta cũng sắp hỏng mất rồi.
Những Chân Tổ khác cũng tê cả da đầu, làm sao lại xuất hiện nữa rồi?
Mà lúc này ngay cả bản thân Phượng Thanh Cô cũng ngơ ngác nói:
“Thánh… Thánh Thương?”
“Bọn họ không những để lại Quỷ Thương cùng Tiên Thương, mà còn để lại cả Thánh Thương?”
Lão ta cảm giác như bị đánh mạnh vào đầu nói:
“Rốt cuộc ở bên trong dòng sông dài vũ trụ, những người này đang làm cái gì?”
Cảm giác cách biệt quá mức lớn lao.
Chuyện này cũng có nghĩa rằng Thập Tôn Nhị Hung đã từng có tam thế, xưng bá sông dài vũ trụ, thế nhưng đều chết đi, lưu lại những Thương khác biệt nhau.
Chẳng lẽ nói những cường giả này từng tái diễn một loại số mệnh nào đó ở bên trong dòng sông dài vũ trụ hay sao?
Bọn họ đang không ngừng luân hồi sao? Đang đối kháng với thứ gì?
Vì sao mạnh mẽ như thế, thế nhưng cuối đời lại ngã xuống?
Trong lòng Phượng Thiên Cô nảy sinh từng cái nghi vấn…
Lão ta cũng đã từng cảm thấy khó hiểu, Thập Tôn Nhị Hung cũng chỉ từng là Thượng Lộ mà thôi, thế nhưng lại dẫn đến độc thủ ở bên kia đường…
Đối với độc thủ ở cấp bậc này, rõ ràng Thượng Lộ Giả còn chưa bằng cả một con kiến…
Trước đây lão ta cũng hoàn toàn không hiểu…
Chuyện này thái quá giống như việc ở trong thôn vừa mới mở ra một cái quán bán đồ ăn vặt, ngay lập tức bị thương nghiệp giàu có nhất thế giới đánh lén vậy…
Bây giờ rốt cuộc lão ta cũng hiểu rõ.
Địa vị của Thập Tôn Nhị Hung phi thường lớn, ít nhất ở bên kia đường đều đã từng kinh diễm mấy thế, bị người khác kiêng kỵ.
“E rằng chúng ta cũng đã đạp trúng một số nhân quả không thể tưởng tượng được…”
Trên mặt của Phượng Thiên Cô hiện lên sự sợ hãi.
Giờ khắc này, bản thân lại đang đứng sừng sững ở trong dòng nước xoáy, thế nhưng lại hồn nhiên không biết gì cả?
Thế nhưng cho dù có như thế nào, dường như bọn hắn… Cũng không có lựa chọn nào khác.
Chỉ có thể tiêu diệt Thập Tôn Nhị Hung.
Cho dù người đến là Quỷ Thương, hay là Tiên Thương, có lẽ Thánh Thương…
“Giết, giết chết bọn hắn, đã dính vào nhân quả, phải nên hung ác.”
Phượng Thiên Cô hét lớn…
Lúc này lại là một trận huyết chiến bạo phát.
Thực lực của Thánh Thương cũng không vượt ra ngoài Tứ Kiến, chỉ có ở trên dưới trình độ Kiến Thánh mà thôi.
Nhưng so với Kiến Tiên thì cao hơn một cái bậc nhỏ, thực lực phi thường kinh khủng, trong khi giao chiến lại khiến cho cấp Chân Tổ cũng không thể vận dụng được thần thông.
Phệ Thiên Mãng như đại xà khắp bầu trời, vạn trượng mãng ảnh hạ xuống đánh giết tới, lân phiến ở trên người đều bị chém rụng từng tầng một, cái miệng khổng lồ càng bị chém ra mấy cái lỗ thủng.
Bên trên mỗi một cái cánh của Phượng Thiên Cô đều rực cháy Dị Phượng Chân Hoả, hoả diễm ôm trọn lấy Thánh Thương Võ Tôn, trực tiếp luyện hoá Thánh Thương Võ Tôn.
Nhưng cuối cùng Thánh Thương Võ Tôn dùng huyết khí Chân Long đánh vào trước ngực của Phượng Thiên Cô khiến cho nguyên khí của lão ta có chút hỗn loạn.

Thánh Thương Thập Tôn Nhị Hung giống như sao chổi, cực kỳ chói mắt, thế nhưng cũng ngắn ngủi.
Cuối cùng lại kết thúc một lần nữa.

Thánh Thương chết hết, thế nhưng tất cả mọi người của biển sương mù xám vẫn rơi vào yên tĩnh quỷ dị.
Trong lúc nhất thời, dường như tất cả mọi người đều đang chờ đợi.
“Hẳn là… Hẳn là không còn nữa chứ?”
Một cường giả của biển sương mù xám nhịn không được mở miệng.
“Có lẽ là không có…”
“Quá khiêu chiến sức tưởng tượng của tất cả mọi người rồi…”
Rất nhiều người đều cảm thấy choáng váng.
Lúc này mỗi một lần, mọi người đều không dám xác định tiếp theo có còn những đồ vật khác xuất hiện hay không nữa/
“Lão tử không tin, có thể xuất hiện liên tiếp được hay không? Ta giết chết các ngươi.”
Sắc mặt Phệ Thiên Mãng âm trầm đến cực điểm, miệng rách tung toé, tràn đầy vết thương không thể đợi được nữa, lại há một ngụm to cắn nuốt về phía đại quân của tổ giới sương trắng…
Sau đó thần kiếm sáng lạng ngưng tụ ở trong hư không một lần nữa, một kiếm xuyên thủng cái miệng khổng lồ của lão ta.
“Con mẹ nhà ngươi… DCM, mẹ nó, ta đã đắc tội với ngươi ở chỗ nào?”
Giờ khắc này, Phệ Thiên Mãng tức giận đến mức giơ chân, cả người đều run rẩy kịch liệt.
Đây có thật sự là không xong rồi đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận