Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2800 - Phiên ngoại 6: Sau khi trở về, hạ du năm tháng. 2

Hắn có rất nhiều câu hỏi.
Nhưng Long Tử Hiên chỉ mỉm cười nói: “Vân Thần tiền bối không cần lo lắng, sau này người sẽ hiểu ra mọi chuyện.”
“Mời hai vị đi theo ta, mời vào.”
Hắn giơ tay mời.
Vân Thần cùng Lâm Tuyết Hàm liếc mắt nhìn nhau một cái, mặc dù vẫn còn nghi vấn, nhưng bọn họ cũng không do dự nữa, lúc này đi theo Long Tử Hiên vào bên trong.
Bên trong sơn thôn nhỏ, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, trên con đường lớn được phủ kín bởi một tấm lụa đỏ, không khí vui mừng náo nhiệt.
Đi vào bên trong sơn thôn nhỏ, lúc này Nhị đại gia sắp xếp Vân Thần cùng Lâm Tuyết Hàm ngồi trên ghế, nghe mọi người ở xung quanh bàn luận và giải thích, Vân Thần cùng Lâm Tuyết Hàm mới thực sự ý thức được… Đây thực sự là một hôn lễ.
Hôn lễ của Lý Phàm cùng với con gái Vân Khê của bọn họ.
“Vân Khê nha đầu, nàng…”
Vân Thần thực sự có chút không thể tin được.
“Thật tốt quá, thật tốt quá, rốt cuộc nha đầu ngốc Vân Khê này cũng có nơi có chốn.”
Lâm Tuyết Hàm phi thường kích động.
“Giờ lành đã đến, mở tiệc… A Phi, mời tân lang tân nương.”
Nhị đại gia mừng rỡ hô to.
Ngay lập tức, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng đàn vang lên.
Các thôn dân đều ngẩng đầu, chỉ thấy dọc trên con đường trải đầy lựa đỏ, một đôi nam thanh nữ tú nắm tay nhau đi tới, đương nhiên đó là…
Lý Phàm cùng Vân Khê!
Lý Phàm mặc đồ cưới tân lang, lộ rõ dáng vẻ nho nhã phóng khoáng, khoé miệng của hắn mang theo một nụ cười, nhẹ nhàng nắm tay của Vân Khê.
Mà Vân Khê lại mặc một bộ váy cưới đỏ thẫm, mái tóc đen nhánh được búi gọn gàng, khuôn mặt trắng noãn như ngọc càng làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp của nàng, ở dưới tấm màn che của mũ phượng, lông mi dài của nàng khẽ động, chăm chú nhìn Lý Phàm.
Cung Nhã, Tử Lăng, Khương Tuyết, Tô Bạch Thiển cùng nhau nắm lấy tà váy dài của Vân Khê, Nam Phong đánh đàn mở màn, tiếng đàn du dương nhẹ nhàng khiến cho lòng người thoải mái, xua tan đi tất cả mọi ưu phiền.
Mà Tâm Ninh lại cầm lẵng hoa ở trong tay, rải cánh hoa trắng tinh tạo nên một cảnh tượng đẹp đẽ vô cùng.
Khi bọn họ đi tới, toàn bộ thôn dân ở trong tiểu viện đều mang vẻ mặt vui mừng, mong đợi.
Cành đào nhẹ nhàng hạ xuống, giống như thổi gió nhẹ, lá đào rơi xuống cùng với cánh hoa trắng biếc của Tâm Ninh, gà mái cũng đứng lặng một lúc lâu, bên trong hồ nước, cá chép màu vàng cùng với một con cá chuối đen nổi lên trên mặt nước…
Vân Thần cùng với Lâm Tuyết Hàm cũng kích động đứng lên.
Lý Phàm dắt tay của Vân Khê đi vào bên trong tiểu viện.
“Tân lang tân nương, lễ gặp tôn thân.”
Nhị đại gia lên tiếng.
Hôn lễ này vừa long trọng vừa giản đơn, không có quá nhiều nghi lễ phiền phức, cũng không bái thiên địa, chỉ có duy nhất cha mẹ Vân Khê cùng với mọi người chứng kiến.
Chứng kiến, lễ thành.
Ở bên cạnh, Độc Cô Ngọc Thanh cùng Lâm Cửu Chính đã dâng trà lên đưa cho Lý Phàm cùng với Vân Khê, hai người bọn họ đi về phía trước, cùng nhau dâng trà cho Vân Thần và Lâm Tuyết Hàm.
Nhưng vào giờ khắc này.
Ở bên ngoài sơn thôn nhỏ.
Ở bên trong thiên địa, vô số quá khứ chồng chất lên nhau, rất nhiều ánh mắt mạnh mẽ tột độ đang chăm chú quan sát về phía sơn thôn nhỏ, thậm chí có người có thể sánh vai cùng với Hắc Bạch, Ngao Vô Song ngày hôm nay.
Bỗng nhiên ở bên trong vũ trụ vô biên, có thời không chiếu rọi ra, dòng sông dài thời không hư vô mờ mịt bộc phát ra âm thanh ngập trời, giống như tiếng biển gầm kinh người.
Động tĩnh này có liên quan tới hạ du của năm tháng thời không, bên dưới chân của nhóm người Hoả Linh Nhi, Mộ Thiên Ngưng, Trưởng Tôn Trường Thanh, bên dưới chân của những sinh linh càng thêm cổ xưa hơn kỷ nguyên Tiên Đạo đều có hư ảnh năm tháng sông dài hiện lên.
Thế nhưng hư ảnh năm tháng sông dài dưới chân bọn họ cũng khô cạn.
Bọn họ giống như cô hồn dã quỷ không nơi nương tựa.
Bọn họ nhịn không được nhìn về phía biển gầm ở hạ du, chỉ thấy điểm cuối cùng của dòng sông dài năm tháng khô hạn dưới chân của bọn họ lại có một cái Đê Bá.
Ở phía sau Đê Bá, tiếng sóng kinh thiên như muốn đâm thủng trời cao, ánh sáng màu đỏ ngòm rực sáng toàn bộ hạ du năm tháng.
“Đê Bá này… Tách rời chúng ta cùng với hiện thế?”
“Ta hiểu rồi, sở dĩ chúng ta trở thành linh hồn mất đi cũng bởi vì Đê Bá này.”
Dòng sông dài năm tháng xuất hiện, tất cả sinh linh đều hiểu ra.
“Phía sau Đê Bá là một đời kia của Tiểu Lý sao?”
Thần Vu bỗng nhiên kích động lên tiếng.
Hôm nay bọn họ đều đã biết một đạo thân này của Lý Phàm chính là từ tương lai xuyên việt mà đến, không thuộc về thời không này của bọn họ.
Mà hôm nay, Đê Bá của quá khứ bị Lý Phàm san bằng, thế nhưng một kiếp này của bọn họ cùng với một đời kia của Lý Phàm đã bị Đê Bá cắt đứt.
Đối với thế giới kia, bọn họ là thượng lưu, là quá khứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận