Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2663: Chiến sương mù xám

Ở bên trên bàn cờ, quân cờ trắng cùng quân cờ đen giống như đang diễn hoá vô tận đại đạo, từ sinh ra đến chết đi, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, từ Luân Hồi đến cực hạn Luân Hồi…
Hắc Bạch… Đã thành Vô Thượng.
Vô Thuỷ Vô Chung.
Châu Khôi Vụ.
Đại quân Liên Minh Hoang Thiên đã tới.
Toàn bộ nhóm người Hoả Linh Nhi, Mộ Thiên Ngưng, Mộc Uyển Thanh, Võ Tiểu Côn, Thần Đế Dương Sơ, Vân Thần, Trưởng Tôn Trường Thanh đều đã tới rồi.
“Nên trảm Hôi Đế.”
“Giết.”
Hoả Linh Nhi ra lệnh một tiếng.
Ngay lập tức đại quân ngàn vạn liền đánh về phía châu Khôi Vụ.
Lúc này ở bên trong châu Khôi Vụ, sương mù xám vô tận tuôn trào ra bên ngoài giống như cuồng phong che khuất bầu trời, có mãnh tượng sương mù xám đánh gãy núi non…
Bên trong sương mù xám, linh hồn quỷ dị lạnh lùng gào thét, điên cuồng chiến đấu với đại quân ngàn vạn người của liên minh Hoang Thiên.
Bên trong đại quân ngàn vạn người của Liên minh Hoang Thiên, ngoại trừ một phần là những sinh linh của Cửu Châu Cấm Kỵ gia nhập trong thời gian gần nhất thì bộ phận chủ lực vẫn là lực lượng ban đầu ở trong Bí Giới Luân Hồi.
Mà trong Bí Giới Luân Hồi, từ sau khi nhóm người Lục Nhượng gieo trồng thảo chủng sương trắng ở bên trong Cổ Lộ Cấm Kỵ thì Cổ Lộ Cấm Kỵ đã hoá thành đầu nguồn sương trắng.
Tu giả ở bên trong Bí Giới Luân Hồi không hề thiếu khuyết bổn nguyên sương trắng, cho nên lúc này đối mặt với đội quân sương mù xám, bọn họ cũng có sức để đánh một trận.
Tiên Chủng sáng lên, Thánh Hoả đang thiêu đốt, đại quân của Liên Minh Hoang Thiên dốc toàn bộ sức lực chém giết linh hồn quỷ dị.
Ở bên trong châu Khôi Vụ rộng mênh mông, lúc này có từng cái chiến xa kinh khủng đang bay ra ngoài, đám vương hầu sương mù xám chấp chưởng đế binh Hôi Đế, uy thế rung trời.
“Khôi Thập Nhất Lang ở đây, ai dám đánh một trận.”
Một sinh linh sương mù xám khổng lồ cưỡi chiến xa màu xám cầm trường thương ở trong tay, người kéo xe là một con Khôi Vụ Tê Ngưu khổng lồ, chiến xa xông tới chiến trận, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
“Thằng nhãi ranh kia, ta tới trảm ngươi.”
Trưởng Tôn Bất Diệt, đã từng là một trong số Cửu Tộc Tam Nghịch của tổ giới Hỗn Độn, lúc này giơ trường thương tiến lên trực tiếp đánh nhau cùng với Khôi Thập Nhất Lang.
Thương pháp của lão ta sắc bén mạnh mẽ, tàn nhẫn tới cực điểm.
“Ngươi đang dùng loại thương pháp gì?’
Khôi Thập Nhất Lang khiếp sợ lên tiếng, thương của đối phương thực sự quá mức biến thái, hắn ta không thể không lo.
“Thương pháp giết chó.”
Trưởng Tôn Bất Diệt rống giận.
“Ngươi mẹ nó nói ta là chó?”
Khôi Thập Nhất Lang nổi giận, trường thương của hắn ta như mây cuốn theo tất cả, nhưng Trưởng Tôn Bất Diệt bỗng nhiên ném trường thương ra một cái.
“Không đúng… Ta… Trứng của ta đâu rồi?”
Hai chân của Khôi Thập Nhất Lang run rẩy, hắn ta phát hiện, trứng của hắn ta… Lại bị Trưởng Tôn Bất Diệt chém rụng rồi.
“A… Ta liều mạng với ngươi! Lão già kia!”
Khôi Thập Nhất Lang thực sự muốn phát điên lên rồi, chuyện này quá nhục nhã.

“Khôi Cửu Lang tới, Liên Minh Hoang Thiên nên trảm.”
Bên kia một vị vương hầu sương mù xám khác Khôi Cửu Lang xuất hiện, hắn ta đầu soi thân người, cao lớn như ngọn núi, một bước đi ra hơn vạn tu giả bị hắn ta đánh bay.
“Quá đáng càn rỡ.”
Ở trong Liên Minh Hoang Thiên, một bóng người màu xám xông ra ngoài, móng vuốt to lớn của Khôi Cửu Lang muốn bắt lấy bóng người này, thế nhưng hắn ta chỉ bắt được một cái tàn ảnh.
Sau đó hắn ta bỗng nhiên cảm giác giữa hai chân đau đớn.
“Cho ngươi cảm nhận Vô Trứng Thần Trảo.”
Cơ Vô Đạm cười gằn, thể hiện ra uy thái Thiên Vương đánh tới.
Lúc này Khôi Cửu Lang đã đau đến mức toàn thân tê dại, hắn ta liên tiếp lùi về phía sau.
“Hai tên hèn hạ, nên trảm.”
Ở bên trong sương mù xám phía sau, một vương hầu sương mù xám đứng ở trên chiến xa phát hiện ra hai huynh đệ của hắn ta gặp bất lợi, lập tức kéo cung tên, đại cung sương mù xám thực sự giống như muốn diệt thế, tên bắn ra che khuất bầu trời, ngay cả không gian đều vẫn diệt.
“Bá chủ Tu La Võ Giang Hà ở đây, thằng nhãi con nhà ngươi đừng có làm càn.”
Mà lúc này có một cái nồi đen che khuất bầu trời, mũi tên kinh khủng của tên vương hầu sương mù xám kia va chạm với cái nồi đen này… Thế nhưng lại có thể không bắn thủng được.
“Đây là thần thông gì?”
Vương hầu sương mù xám cầm cung khiếp sợ lên tiếng, trong tay của hắn ta chính là Đế Binh Hôi Đế.
Mà cái nồi đen kia đã đè ép về phía hắn ta.
“Ngươi dám.”
Vương hầu sương mù xám rống giận thu hồi lại cung tiễn, hai tay diễn hoá thành cự ảnh giơ lên trời, muốn ngăn cản cái nồi đen kinh khủng này.
Hắn ta cố gắng hết sức để chống lại, cắn răng nói: “Ngươi cũng không gì hơn cái này…”
Nhưng hắn ta còn chưa dứt lời, hắn ta đã cảm giác giữa hai chân giống như bị một cái chuỳ lớn đập mạnh nổ tung một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận