Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2481: Lấy máu làm dầu 2

Thế nhưng vừa mới xoay người, phía sau hắn ta đã có một giọng nói già nua vang lên:
“Ồ? Tiểu tử, chờ một chút.”
Nghe lời này, cơ thể của Ngao Vô Song bỗng nhiên cứng đờ.
Xong! Bị phát hiện rồi!
Hắn ta lập tức đổ mồ hôi lạnh, không thể ngờ được bản thân vẫn thất bại trong gang tấc.
Giờ khắc này, suy nghĩ ở trong lòng của hắn ta thay đổi thật nhanh, sau đó cắn răng một cái… Xoay người lại nhìn về phía trong thôn.
Có lẽ chạy thì thực sự sẽ bị sơn thôn nhỏ giết chết, xem trước một chút… Có thể lừa dối như trước kia được hay không.
Hắn ta ngẩng đầu, chỉ thấy một lão giả chống gậy đang đứng ở cổng thôn, mỉm cười nhìn Ngao Vô Song.
Mà giờ khắc này, đám hắc khí mà đám hủ nô để lại sau khi biến mất lúc nãy bỗng nhiên bay về phía lão giả này.
Nhị đại gia nhìn thấy khí đen bay tới, ông tuỳ ý phẩy phẩy tay, ngay lập tức, hai luồng khí đen này trực tiếp biến mất.
Nhìn thấy thế, Ngao Vô Song ngạc nhiên.
Lão nhân này… Quá dữ!
Hắn ta vẫn biết trong thế gian này, khí đen tuyệt đối là một trong những thứ nguy hiểm nhất.
Thế nhưng lão nhân này lại có thể tiện tay huỷ diệt, căn bản không thèm để vào trong mắt.
Không hổ là sơn thôn nhỏ, còn tà môn hơn cả khí đen.
Tuy nhiên hắn ta cũng buồn bực, không phải hai cái hủ nô kia nói rằng bọn hắn cùng sơn thôn nhỏ là chung một đường hay sao?
Kết quả khi bọn hắn chỉ vừa mới đi tới cổng thôn thì đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại hai luồng khí đen, thế nhưng khí đen cũng bị người ta phẩy tay tiêu diệt mất rồi…
Cảm giác… Hình như hắc ám cho rằng người ở trong thôn này cùng một đường với bọn hắn, thế nhưng trên thực tế người ở trong thôn không phải?
Có cảm giác như hắc ám đang mặt nóng dán mông lạnh vậy…
Trong lúc hắn ta đang suy nghĩ miên man, Nhị đại gia đã cười híp mắt nhìn hắn ta nói:
“Tiểu tử, có phải ngươi mang đồ tới cho ta hay không?”
Tặng đồ?
Ngao Vô Song hơi nghi ngờ, nhưng lập tức nhớ tới một chuyện… Hai tên hủ nô kia để cho hắn ta mang ngọn đèn ở bên trong Đạo Cảnh Địa tới đây…
Lẽ nào thứ mà lão giả này muốn chính là ngọn đèn kia hay sao?
Trong lòng của hắn ta lo lắng, nhưng cảm giác ở trong tay áo có thêm một đồ vật, khẽ vươn tay, quả nhiên chính là ngọn đèn kia.
Chiếc đèn này… Lại có thể chủ động hiện ra?
Hắn ta giật mình rồi, cái đồ chơi nhỏ này… Quả nhiên kỳ quái thật đấy, lại có thể liên quan cùng với sơn thôn nhỏ tà môn.
Lúc này hắn ta không chút do dự, hai tay dâng lên chiếc đèn này nói:
“Đúng vậy… Ta, ta tới đưa cho ngài đồ vật này.”
Trong đôi mắt già nua của Nhị đại gia có chút buồn bực nói:
“Thực sự là đèn…”
Ông tiện tay nhận lấy chiếc đèn này, cẩn thận chu đáo nói:
“Đèn này e rằng là đốt dầu hoả, ngọn lửa lại đen như vậy…”
“Cái đó… Lão nhân gia, ta, ta có thể rời đi được chưa?”
Lúc này Ngao Vô Song lo lắng nhìn ông.
Nhị đại gia nghe vậy ngẩng đầu nói:
“Đã làm phiền ngươi rồi tiểu tử, nếu như không có chuyện gì thì vào thôn ngồi một chút, ăn cơm xong rồi hẵng đi.”
Ngao Vô Song vội vàng lắc đầu nói:
“Không được không được… Ta còn có việc, rất nhiều việc.”
Nhị đại gia nói:
“Vậy sao… Được thôi, ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi ở lại.”
Ông lấy ra một đồng tiền đen ở trong túi áo đưa cho Ngao Vô Song nói:
“Đại gia ta không có nhiều tiền, đồng tiền này đã được cất kỹ nhiều năm rồi, cũng không biết có thể sử dụng được ở bên ngoài hay không… Đưa cho ngươi làm kỷ niệm.”
Trong lòng của Ngao Vô Song cũng sợ hãi nói:
“Không, không cần… Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, không cần phải khách khí như thế.”
Thế nhưng lời vừa mới nói ra miệng, hắn ta đã ý thức được lời nói sai rồi, vội vàng sửa lại:
“Không không không… Chuyện rất nhỏ, chuyện rất nhỏ.”
Nhị đại gia vừa nghe, trong lòng vui vẻ, tiểu tử này… Tính cách cũng không tệ lắm.
Nhưng ông vẫn lôi kéo nói:
“Thế nào? Ngại ít sao? Đưa cho ngươi cầm thì ngươi cứ cầm đi.”
Nói xong liền đưa tiền ra.
Ngao Vô Song nhìn thấy Nhị đại gia cau mặt, trong lòng lập tức sợ hãi, hắn ta nào dám từ chối nữa, lúc này nhận lấy nói:
“Cảm tạ lão nhân gia, như vậy ta xin cáo từ trước.”
Nhị đại gia gật đầu, nói:
“Đi thôi.”
“Thuận buồm xuôi gió.”
Nghe vậy Ngao Vô Song xoay người bỏ chạy, phải nói là cực kỳ nhanh.
Nhị đại gia nhìn bóng lưng của hắn ta rời đi, không khỏi gật đầu tán thưởng:
“Tiểu tử tốt.”
Nói xong ông lại giơ ngọn đèn kia lên, quan sát cẩn thận, buồn bực nói:
“Khiêu Đại Thần nói phải cắt máu làm dầu mỡ cho cái đồ chơi nhỏ này đốt cháy, chuyện này có đáng tin hay không…”
“Mặc kệ, trước hết phải quay về ăn tiệc đã.”
Lúc này ông cầm ngọn đèn dầu quay trở về bãi đất trống ở trong sơn thôn.
Sơn thôn nhỏ.
Lúc chạng vạng tối, người ở trong thôn đều đã tập trung, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, dưới ánh sáng của xuân tháng ba, có vẻ náo nhiệt không gì sánh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận