Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2704: Ngao Vô Song chứng nhận Vô Thượng

Một lực lượng Vô Thượng mênh mông ầm ầm kéo tới.
“Cố Tổ Hắc Ám.”
Chỉ Giả hoảng sợ lên tiếng.
Hắn ta vội vàng lùi về phía sau, bản thân vận chuyển đại đạo Vô Động lên tới cực hạn, thế nhưng hắn ta lại phát hiện đạo của bản thân hoàn toàn không có tác dụng với ánh sáng ở bên trong sơn thôn nhỏ này.
Bị lừa rồi.
“Khiêu Đại Thần… Ngươi tên hố hàng này.”
“Ngươi lừa ta.”
Chỉ Giả tức giận mắng, hắn ta xoay người bỏ trốn.”
Nhưng lão bá đang cày ruộng đã lập tức quất một roi xuống.
“Không!”
Chỉ Giả phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Mà giờ khắc này.
Cửu Châu Cấm Kỵ, châu Khai Nguyên, bên trong Khủng Thú Sơn Lâm.
Một mảnh đen nhánh, sương mù nồng nặc.
Một sơn thôn nhỏ giống như thế ngoại đào nguyên, hoàn toàn không hề bị sự âm u của ngoại giới ảnh hưởng, các thôn dân đang mở tiệc trên bãi đất trống, đã gần đến giờ ăn tiệc, lửa trại cháy bập bùng không ngừng, nướng đủ các loại thịt.
Mọi người nâng ly cạn chén, cực kỳ náo nhiệt.
“Ồ?”
Triệu Nhị đại gia đang uống rượu cùng với Trương đại bá bỗng nhiên nói:
“Có người mượn tay của ta đánh nhau?”
Trương đại bá cũng đặt chén xuống, trầm tư nói:
“Chắc chắn người này rất quen thuộc cùng với chúng ta… Khiêu Đại Thần sao?”
“Lão lừa dối này, lão hố hàng, thực sự không có chết?”
Tổ Giới Hỗn Độn.
Lý Phàm hắc ám đi rất chậm, dường như hắn đang du lịch thưởng ngoạn sông núi vậy, mỗi một vùng đất đều hồi tưởng lại thời không đã qua, tái hiện lại những hình ảnh ở trước mắt nhóm người Nam Phong, Tử Lăng, sau đó thì xem hết toàn bộ.
Quá trình này dài dằng dẵng.
Mấy người Nam Phong, Tử Lăng vẫn luôn đi theo, vẻ mặt lạnh lùng như đất đá trong bóng tối.
Sắc mặt của Khiêu Đại Thần hắc ám âm trầm không gì sánh được, những cũng không nói gì.
“Cử Thế Thượng Lộ… Có phần khổ tâm…”
Lý Phàm hắc ám lên tiếng.
Ngày hôm nay hình ảnh chiếu rọi chính là Tổ Giới Hỗn Độn, Tứ Vực Bát Hoang tạo thành hình chữ Phàm, kích phát Cử Thế Thượng Lộ.

Đúng lúc đó.
Ở bên cạnh Vân Khê không ngừng xuất hiện thời gian đảo lưu.
Đó là hình ảnh mọi người ở trong tiểu viện, cảnh tượng trong Tổ Giới Hỗn Độn.
Đó là nàng lấy Ngọc Hồng Trần do Lý Phàm cho để chiếu rọi Tứ Vực Bát Hoang, tạo thành chữ Phàm, khiến Cử Thế Thượng Lộ.
Đó là Thiên Uyên rơi, trường thành đổ, đại quân sương mù xám xâm lấn, toàn bộ đệ tử của Lý Phàm đều nghênh chiến…
Đó là đệ tử của Lý Phàm đối mặt với Tà Thi ngày xưa, dùng thủ đoạn đương đại để trấn áp, thức tỉnh quá khứ lạc lối…
Thời gian an tĩnh như nước chảy.
Tịch Giả trầm mặc quan sát tất cả mọi chuyện, hắn ta cũng không nói gì.
Hắn ta chỉ đang chờ đợi.
Chờ đợi từng hình ảnh hiện ra.
“Hai ngày ở trong Hắc Ám Vực, đã qua năm trăm ngàn năm.”
Cuối cùng hắn ta nhỏ giọng lên tiếng.
Năm trăm ngàn năm đã là một khoảng thời gian khá dài, nhưng đối với ba ngàn tỷ năm mà nói thì lại nhỏ bé không đáng kể, không đáng giá nhắc tới.
“Năm trăm ngàn năm này, ít nhất hắn trải qua tương đối vui vẻ, có thể không ngừng nhìn thấy hình ảnh của người mà hắn quan tâm, lòng của hắn sẽ cảm thấy ấm áp.”
Hắn ta nói nhỏ.
“Chỉ có ấm áp quan tâm mới có thể chân chính trở nên vắng lặng.”

Võ Hoang Giới, bên trong Tử Nhân Hoang.
“Không… Cứu mạng…”
Chỉ Giả bị bao vây ở bên trong hư ảnh của sơn thôn nhỏ, lúc này hắn ta cảm thấy kinh khủng tới cực điểm.
Đạo của hắn ta hoàn toàn không có tác dụng với hư ảnh của sơn thôn nhỏ này, quan trọng hơn hết là ở bên trong sơn thôn nhỏ này có hư ảnh Cố Tổ hắc ám ra tay, lại có thể trực tiếp tạo thành thương tổn đối với hắn ta.
Lúc này trán của hắn ta cũng bị quất nứt ra rồi, nguyên khí màu đen không ngừng tán ra.
Một roi kia của Trương đại bá đánh cho cả đầu của hắn ta cũng ông ông.
Hơn nữa hư ảnh Nhị đại gia đang ngồi phơi nắng giơ quải trượng lên đập xuống về phía hắn ta.
Ở phía sau có hư ảnh đại thẩm đang cầm theo dao phay giống như muốn chặt đôi hắn ta ra vậy.
Còn có một đám tiểu hài tử cầm cung bắn ra đạn cấp bậc Vô Thượng.

Đây chính là xông vào sào huyệt Vô Thượng rồi sao?
“Độ Hoặc… Cứu ta.”
Hắn ta vội vàng nhìn ra bên ngoài sơn thôn nhỏ.
Thế nhưng hắn ta ngẩng đầu lại chỉ thấy quy tắc không gian đang chậm rãi khép kín một lần nữa, Độ Hoặc đã biến mất không thấy gì.
“DCM sao ngươi có thể đưa ta đi tới chỗ chết xong bỏ chạy? Độ Hoặc, sao ngươi có thể sống sót một mình như thế.”
Hắn ta tức giận mắng mỏ, thế nhưng sau một giây, âm thanh của hắn ta im bặt dừng lại.
Hắn ta bị người cầm búa đánh ngất.
Thân làm một Vô Thượng, đệ tử của Tịch Giả, thế nhưng lúc này hắn ta lại không có một chút lực phản kháng nào cả…
Mà trong hư ảnh sơn thôn nhỏ, Ngao Vô Song nhất thời động, hắn ta xoa xoa tay nói:
“Cuối cùng cũng hại chết… Bây giờ chúng ta có thể chạy đi được rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận