Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2455: Toàn bộ say ngất 2

Lão Mẫu Điểu thở dốc một chút, sau đó cũng cầm lọ hạt tiêu lên, vừa mới đổ được hơn một nửa bình, ngay lập tức, toàn bộ cơ thể chim đều cứng lại rồi.
“Tê dại…”
Toàn bộ thân chim của nó đều bị tê dại, lúc này cảm giác không thể động đậy được.
“Mẫu thân, những bổn nguyên thần thánh này cực kỳ tê dại…”
Lôi Minh thấy thế cũng lên tiếng, lúc nãy nó cũng đã trải nghiệm được, chỉ mới ngửi một ngụm mà toàn cơ thể đều đã tê rần, lại càng không cần phải nói chim mẹ đã ăn nhiều như vậy.
Lúc này nó nhận lấy lọ hạt tiêu kia, trong mắt chim tràn ngập nóng bỏng nói:
“Các con có thể sử dụng sao?”
Nhưng Lão Mẫu Điểu vẫn không hề nhúc nhích, căn bản không biểu lộ bất kỳ ý kiến nào cả.
“Mẫu thân người không nói lời nào, vậy coi như là chấp nhận.”
Lôi Minh mừng rỡ xoay người lại nói:
“Các huynh đệ tỷ muội, mau tới đây, chúng ta phân chia bổn nguyên thần thánh.”
Sau đó một đàn chim tổng cộng ba mươi, bốn mươi con đều phân chia toàn bộ một nửa lọ“bổn nguyên thần thánh” còn lại.
Chúng nó đều không chút do dự, nóng bỏng mà nuốt hết tất cả số hạt tiêu đó.
Sau đó…
“Tê dại…”
Một con Lôi Điểu to lớn ngã ở trên mặt đất, không thể động đậy được, ngủ say giống như chết rồi.
“Hít hà…”
Một con Lôi Điểu nhỏ khác, đầu lưỡi cũng tê dại nói không rõ ràng nữa, cả miệng đều cứng lại rồi, trợn mắt há hốc mồm.
Từng con từng con Lôi điểu bao gồm cả Lôi Minh đều ngã ở trên mặt đất.
Giờ khắc này, toàn bộ một hồ Lôi Điểu đều bị say ngất rồi.

Mà ở bên cạnh, Phạm Dao Dao cùng Phạm Phách Minh nhìn cảnh tượng này, hai mắt đều trợn tròn.
Bên trong Lôi trì, Lôi Điểu kinh khủng vô thượng, lúc vỗ cánh ngay cả quy tắc cũng đều bị chôn vùi, thế nhưng lúc này…
Quả thực giống như uống say, toàn bộ đều ngã xuống tán loạn.
Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao đều giật mình.
Tình huống này là như thế nào…
Đây thực sự chỉ là đồ gia vị?
Này… Phải là thuốc tê vô thượng mới đúng chứ?
“Lão tổ… Thần cơ diệu toán!”
Phạm Phách Minh nhịn không được lên tiếng, giờ khắc này, hắn thực sự bội phục sát đất đối với Độc Cô Ngọc Thanh.
Trách không được lúc nãy lão tổ lại vững vàng bình tĩnh như vậy.
Thì ra lão nhân gia ông ấy đã sớm vạch ra kế hoạch, định liệu trước mọi việc.
Nhìn giống như hạt tiêu, thế nhưng thật ra lại là một loại thuốc tê khủng bố mà ngay cả Lôi Điểu vô thượng cũng đều có thể bị say ngất.
Độc Cô Ngọc Thanh nghe vậy cũng không khỏi trầm tư, hiện tại nếu như hắn nói lúc ra khỏi nhà hắn chỉ cầm nhầm đồ gia vị… Sẽ có người tin tưởng sao?
“Lão tổ, chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Mà vẻ mặt Phạm Dao Dao hưng phấn nhìn về phía Lôi Điểu ở bên trong lôi trì, nàng cảm giác… Nóng lòng muốn thử.
Độc Cô Ngọc Thanh nhìn lướt qua nói:
“Lão Mẫu Điểu kia chính là then chốt.”
“Toàn bộ Tổ Thánh Nguyên ở bên trong lôi trì đã thành lập một loại liên hệ nào đó với nó, phải chặt đứt mối liên hệ này… Mới có khả năng lấy đi được.”
Hắn hơi suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Nướng nó.”
Nghe vậy Phạm Phách Minh trực tiếp giật mình suýt nữa nhảy dựng lên, cái gì, nướng nó?
Đây… Đây chính là mẫu thân của Lôi Đế đó!

Lúc này.
Ở một sườn núi bên trong núi Lôi Đạo.
“Thủy Tĩnh sư đệ, có khá hơn chút nào không? Đã nôn sạch sẽ ra chưa?”
Thủy Thanh Linh đang vỗ lưng của Thủy Tĩnh.
Nàng ta chờ ở bên ngoài một lúc lâu vẫn không thấy Thủy Tĩnh quay trở về, cho nên lại phải đi tới.
Kết quả lại thấy một cái hố to, nếu như nàng ta không đi chậm rãi thì có lẽ đã bị té xuống rồi.
Nàng la lên nửa ngày mới cảm giác ở bên trong nước bùn dưới đáy hồ dường như có tiếng động, thử thăm dò dùng dây lưng ném xuống, không nghĩ tới… Thật sự là Thủy Tĩnh.
Giờ khắc này, Thủy Tĩnh phải nói là thực sự thảm, quần áo thủy tinh ở trên người cũng đã bị nước bùn nhuộm đầy, quan trọng hơn là cả bụng hắn ta đều là nước bùn, thất khiếu cũng đều chất đầy, nôn một cách điên cuồng.
“Khụ khụ… Ô ô… Khụ khụ…”
Cuối cùng hơn nửa ngày, cuối cùng Thủy Tĩnh cũng nôn xong rồi, nước mắt giàn giụa, cảm giác như cả người đều đã chết hơn một nửa.
“Sư đệ, mặc dù lần này ngươi đã chịu một chút khổ cực, thế nhưng lấy được cả một hồ nước bổn nguyên của Lôi Đế, Đế Đình nhất định sẽ lau mắt mà nhìn đối với ngươi.”
Thủy Thanh Linh nhịn không được mở miệng.
Nàng ta xem qua rồi, cái hồ này tuyệt đối chính là hồ do Lôi Đế tạo ra khi đến cảnh giới Bích Thủy.
Nước ở trong đó có thể nói là chí bảo, ẩn chứa bổn nguyên của Lôi Đế.
Mà bây giờ ngoại trừ nước bùn ở dưới đáy hồ thì không còn thừa lại một giọt nước nào cả.
Không thể không nói, mặc dù Thủy Tĩnh rất chật vật, thế nhưng nàng ta cũng không thể ngờ được, Thủy Tĩnh này…
Đào đất có thể đào được sạch sẽ, mang nước cũng có thể mang không còn thừa lại một giọt như thế này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận