Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2453: Bổn nguyên thần thánh? 2

Nói xong, trong mắt của con chim này mang theo vẻ lo âu.
Nghe lời này trong lòng ba người của bọn họ bất ngờ chấn động.
Lôi Điểu này… Có ý tứ?
Huynh trưởng của nó… Có thể đánh đồng cùng với Đại Đế?
Lẽ nào…
Trong lòng của bọn họ đều nảy sinh ra một suy nghĩ…
“Không có, những Đại Đế khác không có phát hiện ra nơi di tích kia…”
Độc Cô Ngọc Thanh ung dung thản nhiên không biến sắc.
Lôi Điểu nghe vậy càng mừng rỡ nói:
“Tốt, tốt tốt. May mà không có phát hiện, bằng không cho dù huynh trưởng của ta có là Lôi Đế, nhưng chứng đạo trên thế gian muộn hơn, rất khó chiếm ưu thế được với những Cổ Đế này, nếu như thực sự tranh đoạt thì rất có thể sẽ ăn thiệt thòi.”
Nghe lời này, Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao đều lập tức rung động.
Huynh trưởng của con Lôi Điểu này… Lại có thể thật sự là…
Lôi Đế?
Chuyện này trực tiếp khiến cho bọn họ tê cả da đầu.
Không ngờ Lôi Đế lại có thể không phải là người, mà là một con chim sao?
“Truyền thuyết của tổ tiên là sự thực… Lúc tiên dân sáng thế, để sáng lập ra thời tiết bốn mùa đã từng làm ra một ít Lôi Điểu, trở thành thiên lôi…”
Phạm Phách Minh nhớ tới một truyền thuyết.
“Huynh trưởng ta để cho các ngươi đến đây là có chuyện gì?”
Lôi Điểu này hưng phấn lên tiếng nói:
“Có phải bên trong di tích tiên dân trước đây có thu hoạch gì cần phân cho chúng ta hay không?”
Độc Cô Ngọc Thanh nghe vậy liền nói:
“Ừm… Đúng vậy.”
Hiện tại hình như chỉ có thể kiên trì nói chuyện.
“Là cái gì?”
Lôi Điểu này càng thêm mong đợi hơn:
“Để cho ta đoán một chút, huynh trưởng ta muốn đưa tới… Có lẽ là một loại bổn nguyên thần thánh nào đó?”
Bởi vì chúng nó thân làm Lôi Điểu, những đồ vật như kỳ trân dị bảo, thần kim đều không cần thiết.
Độc Cô Ngọc Thanh cảm giác sắp bị bại lộ rồi… Trên mặt của hắn bình tĩnh, thế nhưng trong lòng có chút hoảng hốt, nói:
“Không sai… Là bổn nguyên thần thánh.”
Lôi Điểu nói:
“Nhanh lấy ra cho ta xem xem.”
Độc Cô Ngọc Thanh ngừng lại một chút, giờ khắc này, hắn biết lấy cái gì bổn nguyên thần thánh ở đâu ra đây…
Xong đời rồi…
Ở bên cạnh, trong lòng bàn tay của Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao đều là mồ hôi, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Nhưng trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Độc Cô Ngọc Thanh bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ.
Mặc kệ, liều mạng, cá chết lưới rách…
Hắn cắn răng một cái, sau đó lấy ra một ít chai lọ nói:
“Này… Đây chính là đồ vật mà Lôi Đế lão nhân gia ông ta để cho chúng ta mang tới.”
Mà Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao thấy cảnh tượng như vậy, trong nháy mắt đều giật mình rồi, lo lắng đến mức trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài.
Bởi vì thứ mà Độc Cô Ngọc Thanh lấy ra… Lại là…
Ớt cay? Hạt tiêu? Thì là???
Đây là cái quỷ gì chứ…
Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao đều lo lắng đến cực điểm, giờ khắc này bọn họ thực sự khẩn trương đến mức sắp chết rồi…
Lão tổ đang bị điên rồi sao?
Lại có thể dùng một ít đồ vật như hạt tiêu, ớt cay để giả mạo bổn nguyên thần thánh…
Xong xong, những con Lôi Điểu kinh khủng này tuyệt đối sẽ giận dữ hơn, e rằng ba người bọn họ đều xong đời rồi.
Không có bị Lôi Thứu ăn tươi, mà lại rất có thể sẽ bị Lôi Điểu cắn nuốt…
Trong lòng Độc Cô Ngọc Thanh cũng đổ mồ hôi.
Nhưng con Lôi Điểu cũng chỉ nghi ngờ nhìn thoáng qua, đôi cánh vung lên, những chai lọ ở trong tay của Độc Cô Ngọc Thanh lập tức rơi xuống trước mặt của nó.
“Ồ, những thứ này… Có thể nói là bảo bình đại đạo.”
Bỗng nhiên Lôi Điểu giật mình lên tiếng, mặc dù những chai lọ này nhìn qua rất bình thường, thế nhưng trong đôi mắt chim lại lóe lên vẻ ngạc nhiên.
“Không kém gì đế khí cả.”
“Bổn nguyên bậc nào mà phải cần sử dụng loại bảo bình đại đạo này để chứa đựng?”
Trong mắt của Lôi Điểu này tràn đầy chờ mong.
Mà nghe vậy, Phạm Phách Minh cùng với Phạm Dao Dao đều giật mình.
Bảo bình đại đạo?
Giờ khắc này, tam quan của bọn họ lại được đổi mới một lần nữa.
“Đúng vậy… Đồ vật của lão tổ hơn phân nửa đều đến từ tiểu viện của Lý tiền bối… Mà bên trong cái tiểu viện kia căn bản không hề có một đồ vật nào là bình thường cả.”
Phạm Phách Minh bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Phạm Dao Dao cũng ngơ ngác một chút, sau đó mới phản ứng kịp nói:
“Ồ… Đại lão gia thực sự rất yêu diễn… Bảo bình đại đạo giả mạo bình đựng đồ gia vị sao?”
Cái ô, bình đựng gia vị… Những bảo vật đại đạo này đều quá đậm chất “Lý Phàm” rồi?
Độc Cô Ngọc Thanh nghe vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một nửa, bình tĩnh nói:
“Đúng vậy, đây… Chính là bảo bình đại đạo.”
Mà Lôi Điểu thì mong đợi mở nắp một cái bình ra.
Bên trong bình chính là bột thì là.
“Đây là mùi gì… Ẩn chứa tinh hoa của đại đạo, thật mạnh, thật mạnh.”
Ngay lập tức, con Lôi Điểu có cảnh giới kinh khủng này phát ra âm thanh kinh ngạc vui mừng nói:
“Quả nhiên là bổn nguyên thần thánh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận