Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2330: Đả kích chuẩn xác

Nghe vậy một đám Cấm Chủ đều cảm xúc dâng trào.
“Tốt.”
“Vậy thì bọn ta lập tức bắt đầu khởi động đại trận.”
Bọn hắn đều xoa tay.
Chờ đợi vô số năm tháng chính là bởi vì ngày hôm nay chưởng khống Luân Hồi.
“Các ngươi cũng phải mang theo người này, hắn ta tu luyện pháp Ngôn linh… Nói không chừng vẫn còn có thể giúp đỡ được các ngươi.”
Sứ giả U Hư chỉ chỉ vào Ngao Vô Song.
Các Cấm Chủ đều gật đầu.
“Chuyện thông đạo nên nhờ sứ giả rồi. Chúng ta sẽ đi đến mắt trận để khởi động đại trận.”
Đám người Cấm Chủ Bình Đẳng lên tiếng.
Sứ giả U Hư gật đầu, bỗng nhiên truyền âm nói:
“Sau khi chưởng khống Luân Hồi, giết chết Ngao Vô Song, người này nắm giữ Ngôn Linh, không thể lưu lại lâu dài được.”
Trong lòng đám người Cấm Chủ Bình Đẳng đều hiểu rõ.
Lúc này bọn hắn dẫn theo Ngao Vô Song rời khỏi nơi này.
Đi về chỗ sâu hơn ở bên trong Cổ Lộ Cấm Kỵ.
Mà sứ giả U Hư đứng nguyên tại chỗ, khoé miệng mỉm cười.
“Đã sắp xếp hết tất cả…”
Lúc này hắn ta bắt đầu liên hệ với U Hư Chi Địa.
“Các vị đại nhân, đã tìm được di vật của Thập Tôn Nhị Hung rồi… Cũng tìm được một người nắm giữ phương pháp Ngôn Linh.”
Ở bên trong U Hư Chi Địa, một giọng nói già nua chậm rãi vang lên nói:
“Lập tức đi về phía phần mộ của vị mang điểm cuối của vạn đạo…”
Lúc này sứ giả U Hư gật đầu, sau đó rời khỏi.

Mà giờ khắc này.
Dường như không nằm ở trong bất kỳ thế giới nào, lơ lửng ở giữa không gian.
Đây là một mảnh thời không bị tàn phá, nhưng lại nối liền với chín địa phủ bị tàn phá, quỷ khí bích lục tràn ngập ở bên trong mảnh không gian này, khí tức Luân Hồi còn sót lại.
Ở bên trong mảnh không gian này còn có chín cái ghế, chín cái ghế cổ xưa loang lổ, dường như lúc nào cũng có thể đổ nát được.
Chín cái ghế này vốn thuộc về chín vị Diêm Vương địa phủ.
Sau khi Luân Hồi đổ nát, Thập Điện Diêm Vương đều chết hết, Địa Phủ sứt mẻ, chỉ còn lại những chiếc ghế Diêm Vương này là còn lây dính một chút khí tức Luân Hồi.
Đám lão quỷ kinh khủng nhất trốn ra từ bên trong Luân Hồi đều dựa vào những chiếc ghế Diêm Vương để ngủ đông.
Bỗng nhiên âm phong nổi lên, ở bên trên chín chiếc ghế bỗng nhiên xuất hiện chín lão quỷ kinh khủng.
Trong khoảnh khắc khi bọn hắn xuất hiện, bên trên mặt ghế cũng có một chút khí Luân Hồi nhàn nhạt xuất hiện.
“Đã tìm được di vật của Thập Tôn Nhị Hung rồi.”
Một con lão quỷ ở trong đó nói nhỏ, lão ta chỉ còn lại có một cái đầu lâu, lơ lửng ở bên trên ghế, nói:
“Có thể giải quyết triệt để phần mộ của vị mang điểm cuối của vạn đạo rồi.”
“Sở dĩ vị mang điểm cuối của vạn đạo lưu lại phần mộ là bởi vì muốn bảo vệ một đạo thân cuối cùng của những người đó…”
Một con lão quỷ khác cũng nói nhỏ, lão ta chỉ còn lại duy nhất có một đôi tay, đang lật một quyển cốt thư cổ xưa nói:
“Thập Tôn Nhị Hung là một đạo thân cuối cùng của kiếp trước, cho nên, di vật của Thập Tôn Nhị Hung ẩn chứa nhân quả của đạo nhân cuối cùng…”
“Chỉ cần đạo nhân cuối cùng của những người đó xuất hiện, phần mộ của vị mang điểm cuối của vạn đạo sẽ tự động tan vỡ…”
“Nhưng chúng ta mượn dùng Luân Hồi thôi diễn vô số lần, ở bên trong toàn bộ thiên địa cũng không tìm thấy một chút tung tích của những người đó… Điều này nói rõ, truyền thuyết kia là sự thật, bên phía đầu nguồn đã nguyền rủa một đạo thân cuối cùng của những người đó, một đạo thân cuối cùng của những người đó hẳn là chưa trưởng thành mà đã tiêu vong rồi.”
“Cho nên chúng ta chỉ có thể sử dụng di vật của Thập Tôn Nhị Hung lợi dụng lực lương Luân Hồi còn sót lại để gọi ra vong hồn của một đạo nhân cuối cùng trong thiên địa này ra…”
“Vong hồn xuất hiện, phần mộ của vị mang điểm cuối của vạn đạo cũng sẽ tự nhiên tiêu tán…”
Cốt thư đang không ngừng lẩm nhẩm, đinh đinh đương đương vang lên.
Những lão quỷ khác cũng đều tán thành.
“Chúng ta đã từng chiến đấu với đầu nguồn, sau khi ngã xuống nhận được đại ân của người đứng đầu Luân Hồi, đi vào nơi này tu hành, chuẩn bị tái chiến một đời, thế nhưng cuối cùng Hắc Bạch cũng đã ngã xuống, một đạo nhân cuối cùng của những người đó cũng bị đầu nguồn nguyền rủa mà chết…”
Lão quỷ kia bỗng nhiên lên tiếng, lão ta chỉ còn lại có một đôi mắt, ở trong đôi mắt thỉnh thoảng lại thay đổi, dường như có vô tận thời không đang lưu chuyển, giọng nói có chút trầm trọng nói:
“Ở kiếp này nhất định là một đời tuyệt vọng… Cho dù có chiến thì toàn bộ thế giới Cấm Kỵ đã không người nói chiến, Ký Sinh Chi Lộ, Sang Thế Chi Lộ, Khôi Vụ Chi Lộ… Tất cả mọi người chỉ muốn biết nên đào vong thế nào, nên sống sót qua ngày như thế nào…”
Một giọng nói già nua khác thở dài nói:
“Ở bên trong các loại pháp, Đại Đế sáng tạo ra con đường sương mù xám đã từng được vị kia chỉ điểm, nói theo một ý nghĩa khác, pháp sương mù xám ngược lại là pháp thống đứng đầu… Chúng ta lựa chọn hợp tác cùng với pháp sương mù xám là lựa chọn tốt nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận