Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2138: Một bữa ăn no, nhiều bữa ăn no (2)

Như vậy mới có khả năng tiêu trừ tất cả những nhân tố uy hiếp có liên quan đến Cửu Pháp.
Cho nên càng là như thế thì càng cần có một số người ẩn núp đi.
Quan trọng là phải lưu lại một mồi lửa.
“Lúc này ta cũng phải xông vào biển lửa…”
Trong mắt của Trưởng Tôn Trường Thanh mang theo vẻ anh dũng.
Lúc này lão đã ôm lòng liều chết rồi.

Võ Hoang Giới.
“Kim Bích Phong, Hàn Như Nguỵ, Lăng Tề Sơn… Thật ác độc, thật ác độc.”
Trong Trấn Thế Các, trên mặt của Dư Linh Lung hiện lên hận ý cùng lửa giận khó có thể kiềm nén được.
Chỉ mới vừa rồi, rốt cuộc nàng cũng có thể liên hệ được với bên phía chủ các Trấn Thế Các.
Nhận được tin tức khiến cho nàng hết sức tức giận.
Muội muội của nàng Dư Linh Tuyết lại có thể bị ba vị các chủ của chủ các bắt đi trở thành lô đỉnh rồi…
Không rõ sống chết!
Hơn nữa căn cứ theo tin tức mới nhất, Trấn Thế Các còn đang muốn đi yết kiến vị đại nhân của biển sương mù xám.
Ngay cả Nguyên Đạo Kế Hoa cũng sẽ được thực hiện, dâng toàn bộ Bản Nguyên Nhân Tử của tất cả các sự sống trong Chân Tổ Giới cho phía biển sương mù xám.
“Các chủ.”
Lúc này Hàn Hoà đi tới, hắn ta lên tiếng nói:
“Đã điều tra xong, đại đạo sương mù xám đã từng xuất hiện qua ba vực Bát Mặc Đạo Vực, Tạo Hoá Đạo Vực, Huyễn Thiên Đạo Vực.”
“Cuối cùng mới đi đến châu Phá Vụ của Chân Tổ Giới.”
Nghe vậy trên khuôn mặt của Dư Linh Lung lập tức hiện lên vẻ suy tư.
Từ sau khi nhận được tin tức cường giả sương mù xám xuất hiện, nàng đã lập tức phái người đi tra xét.
Hệ thống tình báo cường đại của Trấn Thế Các nhanh chóng tìm ra được hành tung của Điện chủ thời không.
Đương nhiên chuyện này cũng bởi vì Điện chủ thời không quá mức phách lối ngông cuồng, không thèm kiêng nể gì cả, căn bản không hề che giấu, mỗi một chỗ đại đạo sương mù xám đi qua đều kinh động một phương, tạo thành động tĩnh rất lớn.
Muốn tra được cũng không khó.
“Bát Mặc Đạo Vực, Tạo Hoá Đạo Vực, Huyễn Thiên Đạo Vực…”
Dư Linh Lung đứng dậy nói:
“Ta đi đến Thủ Thề Cốc.”
Rất nhanh nàng đã đi tới Thủ Thề Cốc.
Nói rõ tất cả mọi chuyện xảy ra bên trong Chân Tổ Giới cho mấy người Võ Tiểu Côn biết được.
Người Thủ Thề đều hết sức giật mình.
“Cường giả biển sương mù xám đã đến…”
Sắc mặt của mấy người Võ Trấn Hải đều trở nên nghiêm túc.
Nhưng trong mắt của Võ Tiểu Côn cũng sáng ngời nói:
“Mạnh như vậy sao?”
“Ta đi tìm Lý tiền bối, chắc chắn bọn họ sẽ thích những loại nguyên liệu nấu ăn này.”
Nói xong hắn liền đứng dậy rời đi.
Những người khác: “...”
Hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Tuy nhiên sau khi nghĩ lại, bọn họ mới phát hiện hình như thực sự là như vậy mà…
Trước kia trải qua bao nhiêu lần cường giả của biển sương mù xám đi qua, thế nhưng kết cuộc cuối cùng đều giống y hệt như nhau.
Biến thành thức ăn…
“Khụ khụ, mọi người chăm chỉ luyện tập.”
“Trong ngày hôm nay, mỗi người đều ăn một sợi thịt, phải nhanh chóng tiêu hoá xong, không được nghỉ ngơi, không được ngủ.”
Võ Trấn Hải cũng hung hăng lên tiếng.
Hôm nay Người Thủ Thề đã mạnh mẽ đến một mức độ chưa từng có.
Võ Trấn Hải cùng với Võ Minh Sơn đều ở cảnh giới Khai Môn đỉnh phong.
Hai người đệ tử của Khuynh Thành là Tuyết Hận cùng với Cừu Thanh vốn đều là Khai Môn Giả, gần đây mới nhận được Cửu Pháp mới, các nàng đang bế quan trùng kích Thượng Lộ rồi.
Khoảng cách thành công cũng không còn xa nữa.
Đến lúc đó Người Thủ Thề sẽ có lực lượng cấp Thượng Lộ rồi.
“Chúng ta cũng nên bế quan.”
Võ Trấn Hải lên tiếng.

Sơn thôn nhỏ.
Sáng sớm, ánh mặt trời mờ mờ chiếu rọi xuống.
Lý Phàm tỉnh lại trong cơn buồn ngủ, nhấc tay tuỳ ý vuốt ve Tiểu Bạch.
Sau đó mặc quần áo tử tế rồi đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Các đệ tử Tô Bạch Thiển, Nam Phong đều quan tâm bưng nước nóng tới cho Lý Phàm rửa mặt.
“Sư phụ, ngỗng đã đẻ trứng rồi.”
Một bên khác, Tử Lăng kích động lên tiếng.
Nàng cầm một quả trứng ngỗng đi tưới, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự hưng phấn nói: “Sư phụ, quả trứng này thật là to lớn.”
Mấy người Nam Phong, Tô Bạch Thiển cũng tò mò đi qua nhìn xem.
Thân làm tu giả, các nàng thực sự… Gần như chưa từng nhìn thấy quả trứng ngỗng bao giờ.
Lý Phàm mỉm cười nói:
“Tốt, cầm xuống phòng bếp đưa cho Cung Nhã, ngày hôm nay nấu trứng ngỗng cho các ngươi nếm thử.”
Một đám đệ tử đều phi thường hài lòng.
Mà Ngô Đại Đức cũng đã tiến lên nói:
“Sư phụ, một quả trứng còn thiếu ăn, bằng không hay là chúng ta giết con ngỗng này ăn đi. Nghe nói canh thịt ngỗng rất tốt đó…”
Nghe được lời này, con ngỗng trắng ở bên kia nhất thời run rẩy, khẩn trương nhìn Lý Phàm.
Nhưng Lý Phàm cũng lắc đầu nói;
“Đại Đức, ngươi quá táo bạo rồi, nuôi ngỗng có thể sử dụng tiết kiệm để dùng được lâu dài, có thể ăn được nhiều trứng ngỗng hơn, giết lại chỉ có thể ăn được một bữa thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận